Phi Hân tỉnh lại, nàng có cảm giác như toàn thânnhẹ hẳng. Nhìn xung quanh, mọi vật đều cùng một màu trắng toát, nàng lờ mờ nghĩ: Đây có lẽ là bệnh viện, nhưng nàng không hiểu tại sao nàng lại nằm đây. Cố lục lại trí nhớ, nàng chỉ nhớ rằng. Buổi sáng nàng tới cơ quan với cơn sốt đang hoành hành trong người. Khi vào phòng, nàng thấy choáng váng, định ngồi nghỉ một chút và sau đó chuyện gì đã xảy ra, nàng không biết nữa. Nàng đang thắc mắc ai đã đưa nàng vào đây thì cánh cửa phòng xịch mở. Mẫn Hào tươi cười bước vào: 
- Ô! Phi Hân! Cô đã tỉnh rồi đấy à? Bây giờ trông cô rất tươi tỉnh. 
Phi Hân cảm thấy lo ngại trước một người lạ hoắt. Nàng rụt rè: 
- Anh … anh là … Xin lỗi, anh là ai vậy? 
- À, Tôi là bác sĩ Mẫn Hào. Sáng tới giờ, tôi đã trực tiếp điều trị cho cô. 
- Nhưng tôi đang ở bệnh viện nào vậy? 
- Không. Đây là phòng mạch tư của tôi, chứ không phải là bệnh viện. Cô đừng lo ngại gì cả. Lúc sáng, khi cô bị ngất, người ta đã đưa cô vào đây. 
Phi Hân vẫn không khỏi thắc mắc: 
- Nhưng ai đã đưa tôi vào đây vậy? 
Không muốn cho Phi Hân biết anh là bạn của Bách Cơ, vì nếu cô biết anh là bạn của Bách Cơ thì khó có thể biết thêm được về nàng. Đó cũng là ý kiến của Bách Cơ, nên Mẫn Hào nói: 
- À! một người làm chung ngân hàng của cô đấy. 
- Thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nhip-tinh-yeu/3262489/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.