“Cha ơi, cha ơi! Giá mà cha được chứng kiến chuyện xảy ra trong thị trấn hôm nay nhỉ!”
Bọn trẻ vừa chào Matt bằng những tiếng la hét phấn khích vừa chạy xộc vào qua cửa chính. Matt đang rầu rĩ vì nãy giờ anh đã lùng sục khắp mọi ngóc ngách để tìm Caroline hòng xin lỗi nàng nhưng chẳng thấy nàng đâu cả, vậy nên ban đầu anh chẳng mấy chú tâm đến câu chuyện tầm phào của bọn trẻ. Phải tới khi chúng kể gần xong, Matt mới nắm được nội dung câu chuyện, và nhận ra rằng cuối cùng thì nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của anh có thể đã trở thành hiện thực: Caroline đã bỏ nhà đi. Tối qua, nghe tiếng nàng mở va li qua mấy bức tường mỏng, anh đã sợ rằng nàng đang thu dọn để chuẩn bị lên đường. Khi anh mở cửa và thấy nàng tay cầm cái trâm chết tiệt, trên người khoác cái váy ngủ đầy khiêu khích, anh đã gần như không kiểm soát nổi lý trí, nỗi sợ hãi càng dâng lên mạnh mẽ và nhức nhối hơn bao giờ hết. Sẽ phải rất lâu nữa anh mới có thể tha thứ cho mình vì đã giẫm nát một món đồ quá đỗi quý giá với nàng, mặc dù anh đang bắt đầu hành động để sửa sai. Nhưng không biết bao giờ nàng mới chịu tha thứ cho anh.
Khi các con anh kể về cuộc chạm trán với con chó dại và hào hứng thuật lại chuyện Caroline cứu mạng Davey, ít nhất một điều đã trở nên rõ ràng với Matt: nàng đã vào thị trấn, và vẫn chưa trở về.
Anh đã về nhà được khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-troi-van-con-xanh/2375304/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.