“Có phải em không yêu anh nữa phải không?”
“Ah!!!! Em chịu đủ rồi!! Em nói đứa bé không phải của anh! Anh không hiểu sao!”
Mạt Lị mở cửa phòng tìm Mạch Mạch, đến phòng khách phát hiện nó đang xem soap opera.
“Hay sao?” Mạt Lị vi diệu nhìn Mạch Mạch.
Mạch Mạch vội vàng lắc đầu, vung vẩy xúc tu giải thích cái gì đó: [soh%¥…]
Mạt Lị hiểu gật đầu hiểu: “Tôi tin anh. ”
Mạch Mạch ủy khuất lui ở góc sô pha.
“Ăn cơm không?” Cô lấy tạp dề ra.
【chi……】
“Hả?” Mạt Lị nghe thấy thanh âm của nó, sờ cằm, “Muốn ăn cái gì? Thịt? Ăn chay? ”
Mạch Mạch vui vẻ mà vung vẩy xúc tu.
“Không phải ăn chay sao?”
Gật đầu
“Ăn nấu bây giờ?”
【Ăn~】
___________
“Nào, a ~”
【A~】
Mạt Lị dùng thìa múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng nhỏ lõm của Mạch Mạch.
Mạch Mạch miệng ngậm lại đem nước canh ngậm vào trong đầu, đem thìa phun ra.
Mạt Lị tò mò nhìn nước canh trong đầu nó chậm rãi bị pha loãng, chậm rãi trở lại màu xanh nhạt ban đầu.
Thịt đâu?
Cô gắp một đũa thịt đưa qua. Mạch Mạch nuốt thịt, cô liền nhìn chằm chằm thịt kia, nhìn nó trong đầu nó chậm rãi nhỏ đi, sau đó biến mất.
Thật tuyệt vời! Cô vỗ tay. Mạch Mạch thẹn thùng biến thành màu hồng nhạt
“Anh ngủ ở đâu? Mạch Mạch? “Mạt Lị ùng ục phun ra nước súc miệng.
Mạch Mạch thẹn thùng thắt nút.
“Phòng khách?”
Mạch Mạch trầm mặc thắt nút.
“Phòng khách.” Cô vào phòng ném một cái gối cho nó, về phần nó có muốn hay không cô cũng không biết.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-khong-co-xuc-tua/241742/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.