Tuy cô gái này có mái tóc dài màu nâu đỏ, nhưng gương mặt này…
Quả nhiên là cô!
Lục Thiên vẫn bình tĩnh bước về phía Anh Tuyền nhưng trong lòng đã sớm hớn hở. Thầm mắng tên Hàn Tử Dục hàng vạn lần. Anh thật không tin với bản lĩnh của cậu ta lại không thể tìm Anh Tuyền trên mảnh đất Los Angeles này!
Anh Tuyền đang loay hoay tìm cái điện thoại. Nhưng thật sự cô không nhìn thấy gì cả.
Lúc nãy cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, ai ngờ đánh rơi kính áp tròng. Đánh rơi một cái thì thôi đi, rơi luôn tận hai cái. Đi ra ngoài cửa vừa móc điện thoại ra gọi cho mẹ thì bị người ta xô vào, tuột tay rơi luôn tăm tích phương nào không hài. Thật là bi thảm.
Bỗng có một người tiến đến trước mặt, cô nheo mắt lại cố nhìn. Tuy cô không thể nhìn thấy rõ lắm, cũng không dám chẳng định là nam hay là nữ, nhưng bóng dáng lờ mờ này chắc chắn là người!
Bộ dạng ngớ ngẩn, híp híp con mắt của Anh Tuyền làm Lục Thiên vừa tức vừa buồn cười. Con bé này nhìn vẫn dễ thương như vậy có điều thái độ này…
Chẳng lẽ mới bốn năm mà đã quên sạch sẽ như vậy?
Hai người đứng nhìn một hồi lâu, Anh Tuyền liền đảo mắt đi chỗ khác. Không thấy thì không thấy vậy, nhìn người ta hoài cũng kì cục.
-“ Excuse me! Can you help me find my phone?”
Được thôi, muốn giả vờ thì tôi chiều em.
Lục Thiên rời mắt nhìn chiếc điện thoại ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-em-van-doi/3042647/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.