Đã từng nghĩ rằng đẩy anh ra xa thì chỉ có mỗi mình cô đau khổ.
Đã từng nghĩ rằng rời bỏ nơi đây thì có thể quên được cô.
Để rồi khi mỗi người một ngả, mới nhận ra chính bản thân lại không thể quên được đối phương.
***
-“ Con không ăn đâu, con đi trước đây!” Giọng Anh Tuyền vội vã
Mấy ngày nay đều là như vậy. Anh Tuyền tận lực lẩn tránh Lục Thiên. Từ sau ngày hôm đó, cô không còn dũng khí đối mặt với anh, cô chỉ biết chạy trốn. Cô sợ khi nhìn thấy anh thì chính mình lại không thể vững lòng, sợ chính mình bị lung lay. Cô không thể ích kỉ vì bản thân mà hi sinh sự nghiệp của anh, bởi vì cô nghĩ rằng, với đàn ông sự nghiệp là tất cả và Lục Thiên sẽ quay lại thế giới của anh.
Cô biết chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi nữa thôi, thì anh sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của cô. Có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!?
-“ Ngày mai tôi đi rồi, chẳng lẽ em vẫn cứ như vậy không nhìn mặt tôi?”
Lục Thiên đứng trước cửa phòng cô nhẹ giọng nói. Anh nghĩ, có lẽ Anh Tuyền bây giờ đã có bạn trai là Lăng Trạch Vũ… vì vậy cô không còn cần anh nữa. Nhưng anh vẫn cảm thấy tức giận, chẳng lẽ anh lại đáng ghét đến như vậy? Ghét đến nỗi mấy ngày qua cô không hề nhìn anh lấy một cái, ghét đến nỗi ngồi ăn cơm chung cũng thấy nuốt không trôi!? Dương Minh Anh Tuyền trái tim em quả thật sắt đá!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-em-van-doi/3042644/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.