Cô vẫn luôn chờ anh, đợi anh ở đó, nhưng liệu anh có nhớ không?
*****
Mùa hè năm 2016.
-“Mọi người con về rồi đây ạ!” Dương Minh Anh Tuyền hớn hở với quả bóng rổ hét lớn chào bố mẹ.
Nhưng không một ai đáp lại cô, chỉ nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ…
-“Anh nói đi, cô ta là ai, hả? Nói cho tôi nghe!”
-“ Không liên quan đến cô!” Dương Minh Hạo- Bố cô lạnh lùng trả lời.
-“Cái gì gọi là không liên quan đến tôi? Tôi còn tưởng anh đi công tác, nghengười ta nói cũng cố tin anh. Nhưng anh lạira ngoài xã giao để bồ bịch hả?”
Mẹ cô hét toáng lên, ném bình hoa về phía Dương Minh Hạo.
-“ Như cô đã thấy, chúng tôi thật lòng yêu nhau.” Dương Minh Hạo dường như không chịu nổi.
-“ Yêu nhau? Vậy còn tôi? Còn Anh Tuyền” Mẹ cô- Bùi Ánh Tuyền ngã xuống, ôm tim gào lên.
Cô đang nghe nhầm, ai nói là cô đang nghe nhầm đi. Hai tháng nay quả là bố rất ít khi về nhà, cô hỏi bố thì bố liền cười bảo:
- “ Bố là người làm ăn đương nhiên là hay đi xã giao và công tác rồi. Con ở nhà chơi với mẹ thật ngoan, đừng làm mẹ đau lòng.”
Bố lần nào cũng nhắc nhở cô phải thương mẹ, bảo tôi không được hư làmmẹ phiền lòng. Bố sao lại có thể là người ba phải như vậy được!? Côkhông tin, nhất định là có hiểu lầm, nhưng khi nghe tiếng gào khóc củamẹ thì cô không thể nào thuyết phục bản thân được nữa…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-em-van-doi/3042616/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.