Edit & Beta: Hoa Cúc
Thời gian nghỉ đông trôi qua rất nhanh, Trần Càn và Tiền Miểu đã hẹn gặp mặt sớm hai ngày trước khi trường bắt đầu học. Trần Càn nhẫn cười cả buổi khi nhìn Tiền Miểu không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ ngày mà bao mình thành thành quả bóng bông.
“Cười cái gì vậy, em không thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày thôi mà.”
“Không có gì không có gì” Trần Càn liếc xem phòng ngủ đóng cửa chưa, quyết đoán bắt đầu ôm hôn Tiền Miểu.
Hai người đang trong gia đoạn tình yêu cuồng nhiệt lại một tháng không gặp nhau, thậm chí muốn làm chút gì đó để diễn tả sự nhớ nhung của mình. Cả hai ôm nhau khó rời, Trần Càn trực tiếp ép Tiền Miểu lên tủ quần áo, khóa tay của cậu lên đỉnh đầu, giam cầm cả người Tiền Miểu trong lòng mình.
Ôm hôn chấm dứt, mặt Tiền Miểu đỏ rần phát hiện tư thế của mình mà cảm thấy thẹn.
“Buông ra.” Tiền Miểu nhẹ nhàng giãy hai cái, Trần Càn phối hợp buông tay cậu xuống, đổi tư thế ôm Tiền Miểu vào lòng.
“A Miểu, anh thực sự rất nhớ em.”
“Em cũng rất nhớ anh.” Tiền Miểu đầu chôn trong ngực anh, âm thanh có chút rầu rĩ.
“Trần Càn, anh nói xem chúng ta có nên ra ngoài thuê phòng ở không.”
“Ừ? Sao đột nhiên lại nghĩ đến cái này?” Trần Càn hơi buông tay, để Tiền Miểu ngẩng đầu nhìn mình.
“Không tiện, lão Vương biết rõ chuyện của chúng ta rồi, cảm giác rất xấu hổ.”
“Ừ, cũng được, như vậy lúc ở trong phòng cũng không cần phải tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-vung-nay/90000/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.