Chương trước
Chương sau
Kể từ ngày xác lập quan hệ bạn bè với Hoàng Bách, Thảo Ngân không còn đi học muộn nữa. Cô luôn giải quyết bữa sáng nhanh nhất có thể, sau đó dục anh trai đưa đến trường để được gặp bạn sớm hơn một chút.

Sau khitrở thành bạn, tình cảm giữa Thảo Ngân và Hoàng Bách phát triển theohướng tích cực hết sức nhanh chóng. Nguyên nhân chính ở đây là do cô bạn Thảo Ngân ngay sau khi đã gỡ bỏ được rào cản tâm lí ban đầu, liền đemhết tâm can của mình đối đãi với Hoàng Bách. Cô luôn cố gắng bắt chuyệnvới cậu mọi lúc có thể, hoặc là hỏi bài cậu, hoặc kể với cậu chuyện củamình, đôi khi còn đem mấy chuyện cười nghe được từ bố kể cho cậu nghe.

Tuy Hoàng Bách không nói chuyện, cũng không thể hiện thái độ gì, nhưng càng tiếp xúc, Thảo Ngân càng thấy cậu là một người vô cùng, vô cùng tốt.Nếu cô theo không kịp bài, cậu ấy sẽ đẩy vở cho cô xem. Nếu cô quên đồdùng học tập, cậu ấy sẽ chủ động đưa đồ của mình cho cô dùng chung. Nếumọi người bỏ quên cô, cậu ấy sẽ bên cạnh cô. Cũng chỉ có cậu ấy là người ngoài gia đình chịu nói chuyện cùng cô lâu một chút, mặc dù cậu ấy cũng không nói gì, nhưng lắng nghe rất chăm chú. Mà quan trọng nhất là cậuấy làm bánh rất ngon.

Từ ngày cô bạn nhỏ chủ động trò chuyện vớimình, cuộc sống của Hoàng Bách không còn nhàm chán như trước nữa. Mỗingày với cậu đều chờ đón những điều mới mẻ, thú vị từ cô bạn nhỏ. Cónhững khi về nhà tập nói và thể hiện cảm xúc trước gương, nghĩ đến cô bé thì cậu cũng có thể mỉm cười một chút và muốn nói nhiều hơn một chút.

Cậu rất thích nghe cô bé nói. Chất giọng không tính là hay nhưng chứa đầycảm xúc cứ chít chít chiu chiu như con gà mái mơ ở nhà ông bà ngoại cậu. Mỗi lần nghe, cậu lại nhớ về quãng thời gian chữa chứng trầm cảm sốngcùng ông bà, lúc ông bà còn sống.

Để đáp lại tình cảm mà cô bé dànhcho mình, Hoàng Bách quan sát thấy cô bé rất thích đồ ăn nên đã nhờ mẹlàm một ít bánh ngọt tặng cô bé. Nhưng những ngày sau đó, khi nhìn thấyánh mắt mong chờ của cô bé, cậu liền mềm lòng hứa những hôm tới sẽ cóbánh. Ngại nhờ mẹ nhiều, cậu bắt đầu học làm bánh, ai ngờ lại có thiênphú trời cho, càng làm tay nghề càng cao. Nhờ đó, cô bạn nhỏ Thảo Ngânmỗi ngày đều có lộc ăn mà Hoàng Bách đích thân làm ra.

Vừa vào lớp, việc đầu tiên Thảo Ngân làm là đảo mắt một vòng nhìn xem bạn cùng bàn của mình đang ở đâu.

Hôm nay, Hoàng Bách không ngồi đọc sách ở chỗ ngồi như mọi hôm mà đang đứng bên cửa sổ hướng ánh mắt ra ngoài. Thảo Ngân nhìn khuôn mặt nghiêngnghiêng quanh năm vẫn chỉ một vẻ ấy, có cảm giác người trước mặt dườngnhư đang ở một nơi xa xôi nào đó, rất xa, rất xa, và rất cô đơn. Thậmchí, cô còn có ý nghĩ, nếu Hoàng Bách mặc thêm bộ quần áo trắng vào thìcó thể biến thành tiên bay đi bất cứ lúc nào.

Thảo Ngân rón rén lùilại, tính cứ như vậy đi ra ngoài. Cô cố gắng không gây ra tiếng động vìsợ làm phiền đến thế giới riêng của bạn. Nhưng cô vừa xoay người thìHoàng Bách nhìn tới. Thấy cậu đi về phía mình, Thảo Ngân vội thu bànchân đang hướng ra cửa về, ngẩng đầu tươi cười:

“Hi! Hôm nay chúng ta lại đến sớm nữa rồi.”

Hoàng Bách không để tâm đến thái độ thay đổi nhanh như trở tay của cô bạnnhỏ. Cậu từ tốn đi đến, nắm cổ tay cô bé kéo về chỗ ngồi. Hôm qua, cậuđã học được thêm một loại bánh mới làm từ bột gạo nếp. Cậu rất muốn chocô bé nếm thử, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc như đang thưởng thứcsơn hào hải vị mỗi lần ăn đồ cậu làm của cô bé. Cô bé khiến cậu có cảmgiác rất thành tựu, rất tự hào.

“Woa, nhìn bánh này ngon quá! Cho tớhả?” Nhìn thấy bánh trong hộp, Thảo Ngân vui sướng vô cùng, ngước đôimắt đầy mong chờ nhìn Hoàng Bách. Chỉ cần cậu gật đầu thôi, cô sẽ có thể ăn bánh rồi. Nhìn ngon như vậy, chắc chắn ăn vào cũng sẽ rất ngon đây!

Hoàng Bách chăm chú quan sát biểu cảm của Thảo Ngân, nhẹ gật đầu một cái.Liền thấy cô bé nhanh như chớp bỏ một viên bánh vào miệng, tí mắt nhaingon lành, hai má phúng phính hết sức đáng yêu. Tiếp đó từng cái từngcái bánh cứ như vậy chui vào bụng cô bé. Trong lúc ăn, cô bé còn khôngquên đoán vị nhân bánh rồi hỏi cậu có đúng hay không, thỉnh thoảng cũngép cậu ăn một hai miếng.

“Ôi, no quá! Bánh thật ngon!” Ăn hết cáicuối cùng, Thảo Ngân xoa mấy vòng trên cái bụng căng tròn của mình, thởmột hơi hết sức thỏa mãn.

“Uống đi.”

“Cảm ơn cậu.” Đón chai nướctừ tay Hoàng Bách, Thảo Ngân mở nắp uống, vẫn không quên nhìn lén ngườingồi bên cạnh. Nhớ lần đầu tiên nghe cậu ấy nói, cô đã thực sự rất sốc.Bởi trước đó cô vẫn luôn cho rằng cậu ấy không thể nói được.

Hôm đótrong giờ lịch sử, cô giáo đang giảng về buổi đầu lịch sử Việt Nam, Thảo Ngân vừa nghe cô giáo giảng, vừa lẩm bẩm đọc theo vừa để nhớ vừa đểchép bài cho kịp. Bỗng có tiếng nói không nhỏ không lớn, trầm khàn vanglên bên tai cô:

“Bằng đá. Không phải đồng.”

Thảo Ngân quay tráiphải, trên dưới, chỉ thấy mọi người đang chăm chú chép bài, duy nhấtngười ngồi bên cạnh thì đang nhìn cô không chớp mắt. Cô ngờ vực hỏi:

“Cậu, cậu vừa nói à?” Ai ngờ người bên cạnh lại “Ừ…” rất tự nhiên, làm cô sợhết hồn, thiếu chút là hét ầm lên luôn. Phải mất đến hai ngày sau đó,Thảo Ngân mới có thể quen với việc thỉnh thoảng bạn của mình lại lêntiếng, và thường thì cô chỉ nghe thấy cậu bạn nói những từ đơn hay những câu ngắn cụt lủn mà thôi.

Trong lớp đã có thêm nhiều học sinh tới.Thảo Ngân ăn uống no nê, ôm bụng ngồi một bên vừa thở vừa tranh thủ ônlại bài cũ trong tiếng ồn ào huyên náo của lớp học. Chỗ nào không hiểu,cô liền quay sang nhờ Hoàng Bách chỉ giúp.

“Cuối tuần đến nhà tớkhông, Hương? Tớ mới mượn được mấy tập Doremon mới phát hành của anhhàng xóm. Tớ xem qua một ít rồi. Hay lắm!”

“Có, có chứ! Hay lắm hả? Vậy tớ sẽ mang theo đồ ăn…”

“…”

Thảo Ngân đang lẩm bẩm đọc bài, nghe được cuộc nói chuyện của hai cô bạncùng lớp thì dừng lại, bỏ vở xuống bàn rồi nhìn sang Hoàng Bách. Hìnhnhư cô và cậu ấy vẫn chưa biết nhà nhau thì phải? Nếu cô mời đến nhàchơi, liệu cậu ấy có đồng ý không nhỉ?

“Hoàng Bách.”

“Hử?”

“Cuối tuần này, cậu rảnh không?”

Thấy Hoàng Bách nhìn mình thắc mắc, Thảo Ngân đột nhiên lúng túng.

“À, tớ, cậu muốn đến nhà tớ chơi không?” Thảo Ngân cúi đầu nói, len lén xem biểu hiện của bạn mà trống ngực đập thình thịch. Mỗi lần Hoàng Báchnhìn mình, cô đều không dám nhìn lại, không dám đối diện trực diện vớicậu. Cô sợ nếu lỡ rồi, cô sẽ lại ngây ngốc nhìn người ta không dứt rađược, sẽ làm người ta sợ chạy mất dép mất.

“Được!”

Để chuẩn bị đón bạn đến chơi, Thảo Ngân đã bỏ ra cả buổi sáng thứ bảy.Trong khi mọi người tập trung vào làm đồ ăn đổi gió theo thông lệ củagia đình thì cô chạy quanh nhà, dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ.

Bà Hiền thấy con gái hôm nay tự động chăm chỉ đột xuất, đẩy vai chồng hỏi:

“Ông xã, mau đoán xem lát nữa sẽ có mưa to hay bão lụt?”

Ông Đạt một bên phụ vợ gói chả đa nem, một bên nhìn con gái đang cầm giẻlau, ống quần một thấp một cao, chổng mông lên trời chạy ngược chạy xuôi lau nền phòng khách, bỗng nhớ ra, quay sang gọi vợ:

“Bà xã, tôi quên mất. Tối qua, con gái có nói hôm nay bạn con bé đến chơi.”

“Cái – gì?” Bà Hiền trừng mắt lên nhìn chồng, ném luôn cái chả nem đang góidở xuống mâm, vội lau tay đứng lên, đi nhanh về phòng ngủ. Chuyện quantrọng thế mà chồng bà lại quên được. Con gái từ trước đến giờ chưa từngdẫn bạn về nhà, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa được. Cũng may hôm nay là cuối tuần, chợ giờ này chắc vẫn còn nhiều đồ.

Thảo Ngân nghetiếng mẹ, dừng việc lau nhà lại, ngồi bệt trên nền gạch vừa thở vừanhìn, đã thấy mẹ cô lao nhanh ra cửa như một cơn gió, còn bố cũng đangvội vàng dọn dẹp mấy thứ trong bếp lại. Bố mẹ cô sao thế nhỉ? Vừa rồicòn đang làm chả nem rất chuyên tâm cơ mà.

Trong khi đó, ông anh nàođó dường như bị coi như không khí, vẫn ngồi trong bếp gói chả nem nhưmọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến mình. Nhưng kì thực trongđầu anh đang tức đến mức sắp nội thương rồi. Bình thường anh nhờ em gáiquét nhà hộ anh cô bé cũng không làm. Ấy vậy mà hôm nay vì thằng nhóckia, em gái anh lại dốc hết sức làm việc nhà như thế. Còn bố mẹ anh nữa, sao lại coi trọng thằng nhóc còn chưa biết mặt mũi kia như thế? Vậy anh ở trong nhà này đứng thứ mấy?

Càng nghĩ, Liên Kiệt càng tức. Cái chả nem đang gói trong tay anh không tránh khỏi bị liên lụy, cứ rách hếtđầu bên này đến đầu bên kia, phải gói lại mấy lần mới xong, mặc dù anhvốn đã gói “Không được đẹp lắm”.

Chưa đầy hai mươi phút sau, trongbếp nhà Thảo Ngân đã có thêm một con gà, nửa cân cá quả, ba lạng thịt ba chỉ, rau củ các loại cùng những gia vị kèm thêm khác.

“Sao lâu thếnhỉ?” Thảo Ngân đứng trước cổng, hết ngó trước lại ngó sau. Chờ mãichẳng thấy Hoàng Bách đâu, cô vừa lo cậu không tìm được đường, càng locậu gặp chuyện hơn. Rõ ràng cậu ấy hẹn mười giờ mà, sao mười rưỡi rồivẫn chưa đến?

“Mày nhìn nãy giờ không thấy mỏi mắt à? Mau vào đâygiúp anh một tay!” Liên Kiệt vừa cầm vung nồi che chắn mỡ trong chảo bắn tới, vừa buồn bực nói với ra ngoài. Cái nhà này loạn hết cả rồi! Mẹ anh thì bận tìm quần áo để thay; bố anh thì đang vật lộn với con gà ở sânsau; em gái thì cứ thấp thỏm ngó nghiêng ngoài cổng; còn duy nhất ngườimù tịt bếp núc là anh đây là bình thường, không có ai quan tâm đến, phải tự mình ra tay vào bếp để có thể ăn món chả nem nhân tôm yêu thích.

“Á! Em – gái, mau đến giúp anh…” Thằng nhóc kia là sao chổi ám anh chắc? Từ lúc nó xuất hiện, anh liền sống không yên thế này.

Thảo Ngân nghe tiếng kêu thảm thiết của anh trai, biết anh đang vật lộnvới món chả nem trong bếp, dù trong lòng đang thầm oán anh ngày thườngkhông chịu học tay nghề bếp núc của bố nhưng vẫn chạy vào giúp anh.

Thảo Ngân vừa đi được vài bước thì thấy Hoàng Bách đến. Thế là cô quên luôn đang muốn làm gì, chạy vội ra đón bạn.

“Hoàng Bách! Cuối cùng cậu cũng đến. Có phải cậu bị lạc đường không?”

“Không phải. Tớ làm bánh.” Thấy Thảo Ngân vui vẻ như vậy, Hoàng Bách liền đemhộp đựng đồ ăn làm từ nhà đưa cho cô bé. Thật ra cậu đã chuẩn bị đi từrất sớm, nhưng mẹ cậu nói đến chơi nhà người khác thì không thể đi taykhông được. Cậu phải lui thời gian đi lại để làm một ít bánh ngọt trángmiệng nên mới đến muộn như vậy. Dĩ nhiên cậu không hề lạc đường, bởi nhà cậu cách đây cũng chỉ hai con phố mà thôi. Cậu đã khá quen với đườngphố ở đây rồi.

“Cái gì vậy?”

“Bánh ngọt.”

Thảo Ngân cầm hộp đồ ăn, cười tít cả mắt. Cô vừa kéo Hoàng Bách vào nhà, vừa cất tiếng gọi:

“Bố, mẹ! Hoàng Bách đến rồi.”

“Ông xã, bạn của con gái đến rồi.” Bà Hiền nghe vậy, vội vàng chỉnh tranglại một lần nữa rồi đi nhanh ra ngoài, không quên lên tiếng gọi chồng.

Bố mẹ Thảo Ngân nhìn thấy Hoàng Bách đầu tiên là ngẩn ra. Con gái họ đúnglà có chút khác biệt, thế nên nó chọn bạn cũng rất khác biệt. Ông Đạtquay sang vợ, hai vợ chồng nhìn nhau một cái rồi cùng niềm nở chào đónbạn của con gái. Nghĩ kĩ thì bề ngoài có chút đặc biệt như thế mới hợpvới con gái nhà họ.

Trước khi Hoàng Bách đến, Thảo Ngân đã kể hếtnhững gì cô biết về cậu cho cả nhà nghe. Ông Đạt biết cậu đối tốt vớicon gái mình nên hiển nhiên cũng đối với cậu y như vậy. Còn bà Hiền nghe đến Hoàng Bách rất có tay nghề nấu nướng, lúc này lại nhìn cậu đứngtrong bếp giúp đỡ con trai rán chả nem trông rất chuyên nghiệp, từ nhậnthức liền chuyển sang quý mến đứa nhỏ này luôn. Vấn đề Hoàng Bách ít nói cứ như vậy đã hoàn toàn không còn là vấn đề của buổi đến chơi nhà này.

Lúc ăn cơm, hai vị phụ huynh liên tục gắp thức ăn cho bạn của con gái. Côcon gái cũng rất tích cực gắp thức ăn mời bạn. Nhưng cô cứ định gắpmiếng nào ngon ngon là anh trai cô lại cướp mất.

Lần thứ n bị anh trai tranh cướp đồ ăn, Thảo Ngân bất mãn kêu lên:

“Anh Kiệt, trong bát anh đã chất đầy một núi rồi kìa. Anh có thích mấy món này đâu. Anh thích chả nem cơ mà.”

Liện Kiệt liếc em gái một cái, lại liếc nhìn đĩa chả nem một phần cháy đencộng chưa chín hẳn do anh rán, một phần vàng rụm ngon lành do bạn của em gái rán, “Hừ…” lạnh một tiếng rồi giả bộ chuyên tâm ăn cơm. Em gái đúng là không còn hiểu người anh này nữa rồi! Trước đây chưa cần anh biểuhiện thái độ ra mặt là cô bé đã hiểu ngay anh nghĩ gì. Vậy mà từ nãy tới giờ, anh liên tục tỏ thái độ không vui, em gái anh vẫn thờ ơ chẳng đểtâm, lại còn gắp thức ăn cho thằng nhóc kia nữa chứ. Lớn đến bé, em gáicòn chưa gắp thức ăn cho anh quá ba lần đâu.

Sau buổi đến chơi nhà đó của Hoàng Bách, Liên Kiệt càng lúc càng thấy vị trí của mình bị đe dọavà từ đó ghét cậu hơn. Anh cảm thấy, so với nhóc Quân, thằng nhóc nàycòn mưu mô, ranh mãnh hơn nhiều. Nấu ăn giỏi thì có gì hay chứ? Anh cũng có thể học được! Cũng chỉ là mấy cái bánh thôi mà. Thế nhưng bố mẹ vàem gái anh lại rất thích. Mẹ anh còn kêu em gái sau này thường xuyên mời bạn về chơi nữa chứ.

Liên Kiệt đang quét nhà, nhìn em gái lại chạyđi gọi điện tán gẫu với thằng nhóc “Bạn thân” của cô bé, tức muốn hộcmáu ra ngoài. Anh rõ ràng đứng trình ình trong nhà thế này mà em gáikhông thèm nói chuyện với anh, lại tìm đến thằng nhóc đáng ghét cách cảmấy con phố kia. Bảo anh không tức giận sao được? Không thể chịu nổithêm một ngày nào nữa! Anh phải làm gì đó, trước tiên phải đoạt em gáilại mới được!

Cắt tóc? Đúng! Chính là cắt tóc! Ha ha, để xem sau khicắt tóc rồi, còn ai muốn chơi với em gái anh không? Anh đúng là quáthông minh mà!

Thảo Ngân đang kể chuyện anh trai hàng xóm nhà mìnhtối qua đi chơi điện tử về muộn bị đánh cho Hoàng Bách nghe, bỗng thấysau lưng ớn lạnh. Cô quay đầu nhìn quay, chỉ thấy bóng lưng anh traiđang đi vội vào nhà kho ở sân sau, cùng với tiếng cười man rợn nhẹ lướtqua trong gió.

“Em gái, anh thấy tóc mày dài rồi đấy. Mau ra đây anh cắt cho.”

Ngân đang cười vui vẻ tiếp tục câu chuyện dang dở với Hoàng Bách, nghe thấythế cả người liền cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn anh trai. Cô thấy tay trái anh cầm lược, tay phải cầm kéo, bên cạnh chân là cái ghế gỗ có tựu quen thuộc. Cô nói vội lời chào tạm biệt với bạn, nuốt nước bọt xuốngvà chuẩn bị tinh thần. Nửa giây sau, Thảo Ngân hai tay ôm lấy đầu, vừachạy thật nhanh về phòng vừa hét lên thất thanh:

“Không…” Cắt tóc gìchứ? Anh trai chính là muốn đem cô ra làm chuột bạch để anh thử nghiệmmấy kiểu tóc quái đản của anh thì có. Lần trước, tóc cô đang dài đếnngang vai, sau khi bạn anh trai đến nhà chơi về, anh liền kéo cô ra sân, nói là sẽ tạo cho cô kiểu tóc như Mỹ Tâm. Ai ngờ Mỹ Tâm thì không thấyđâu, lại thành ra Mỹ Linh. Mái tóc xinh đẹp của cô bị anh cắt cho te tua không khác gì cỏ dại. Sau đó, mẹ phải đưa cô ra tiệm sửa lại mấy lầnmới thành ra kiểu tóc lần đầu gặp Hoàng Bách, lúc đó tóc mái vẫn cònchút nham nhở đấy. Mỗi lần anh trai nói muốn cắt tóc cho cô thì chính là cách nói lái mang ý “Không muốn cô ra đường” đó thôi. Bây giờ tóc côcòn chưa dài bằng lần trước, bị anh trai cắt nữa thì Hoàng Bách còn muốn chơi với cô chắc? Cô nhất định phải bảo vệ mái tóc của mình!

Ngàyhôm sau, vừa vào lớp, Thảo Ngân chạy như bay về chỗ ngồi, mặt nhăn màynhó tháo mũ đang đội trên đầu xuống, kêu lên đau khổ:

“Bách ơi, Báchơi… Ô, ô… Cậu nhìn này! Anh Kiệt cắt tóc của tớ rồi. Cậu xem có xấu lắmkhông? Tớ có cần đội mũ cho đến khi tóc dài ra không? Cậu nhất địnhkhông được không chơi với tớ nữa đấy nhé!” Hôm qua cô đã chốn lâu nhưvậy rồi, cứ nghĩ rằng anh trai sẽ không đợi. Ai ngờ vừa ló đầu ra khỏiphòng, cô liền bị anh trai túm ra sân cột vào ghế cắt tóc. Nhìn tóc côbây giờ so với Songoku còn xấu hơn ấy.

Hoàng Bách vừa thấy Thảo Ngânđã buồn cười, giờ nhìn cô bé như vậy lại càng buồn cười hơn. Không kiềmchế được, khóe miệng cậu bất giác cong lên mà chính cậu cũng không biết. Cho đến khi Thảo Ngân ngừng kêu khóc mà chăm chăm nhìn cậu một cáchngây ngốc, cậu nhớn mày thắc mắc:

“Chuyện gì?”

Thảo Ngân vẫn ngây ngốc nhìn cậu, và rồi tiếp tục ngây ngốc thốt lên:

“Cậu, cậu, vừa rồi cậu cười.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.