- Dạ, cái gì là cái gì? – Tôi giả điên, ngây ngô hỏi lại.
- Hai đứa vừa nói cái gì mà rũ bỏ trách nhiệm….? – Sắc mặt ba tôi vẫn tiếp tục đen xì
- Á, ba hiểu lầm rồi, à thì là…là….hồi đó con làm chết bể cá vàng của Min. Chưa đền cho anh ấy thì đã chuồn qua nước ngoài. Bây giờ chúng con ôn lại chuyện cũ, anh ấy đùa bắt con chịu trách nhiêm thôi ạ. Haha!
Tôi không ngờ bốn năm đi nước ngoài, học gì không học, lại học được bí kíp phản ứng nhanh, nói dối không chớp mắt. Papa, con thật là có lỗi với người! Tôi cúi gằm mặt xuống, rít từng chữ qua kẽ răng
- Anh còn nói nữa thì biết tay tôi!
- Này, phụ tôi một tay, taxi sắp tới rồi! – Mama khệ nệ vai mang túi xách, tay ôm đống đồ cũ đem về quê, cằn nhằn với papa
- Để đấy! Tôi có chuyện…
- Á, taxi tới rồi! – Tôi lao ra ngoài cổng mở cửa
- Cậu…trễ rồi, về đi! – Papa nhìn hắn, cặp mắt phát ra tia lửa điện
- Dạ, vậy cháu xin phép hai bác cháu về!
Papa nhìn hắn ra khỏi nhà, còn tôi khoá cửa đàng hoàng mới yên tâm leo lên taxi. Tôi uể oải leo lên phòng, cái ngày gì mà mệt mỏi, ứng phó với mấy chuyện này thật tốn chất xám mà. Tôi nhảy lên giường, định chợp mắt một cái, lại cảm giác căn phòng khá ngột ngạt, nên bước tới mở cửa ban công, tiện tay mở luôn cửa sổ. Cửa vừa mở ra, tôi giật mình, xém chút nhảy dựng lên. Hắn đang đứng lù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-danh-cho-tinh-yeu-chung-ta/648485/chuong-27.html