Cô đã đi ngược thời gian, đây là cơ hội làm lại từ đầu của Lâm Ninh, cơ hội giữ lấy và bảo vệ những người cô yêu thương.
Lâm Ninh sẽ không sai lầm nữa, kiếp trước lòng tin của cô đã giết chết cô, lần này trở lại là cơ hội duy nhất.
Nhìn đơn ly hôn trên tay, Lâm Ninh ngắm nhìn nét chữ thật trang nghiêm kia.
"Phàm Dương..." Lâm Ninh thốt lên thật khẽ tên anh, đắm chìm vào nét chữ ấy.
Lần này cô sẽ nắm lấy người đàn ông này, không thể để vụt mất anh nữa, kiếp trước não cô úng nước lèo một lần rồi, không thể úng nước lèo cả kiếp này.
Nhưng mà hình như sau khi anh để đơn ly hôn ở bệnh viện, anh không hề trở về Hoa Viên gặp cô, anh chỉ gặp cô tại toà án.
Hớ?
Lâm Ninh ngớ ra, vậy là cô chẳng còn cơ hội gặp anh nữa sao?
Cô sẽ chỉ gặp anh tại toà và... Hai người ly hôn?
Không không không, không được như vậy.
Lâm Ninh điên cuồng lắc đầu, cô phải nghĩ cách tìm anh, phải nói với anh là cô sẽ không ly hôn.
Lâm Ninh tìm điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị chín giờ sáng, giờ này chắc hẳn Phàm Dương ở công ty rồi.
Lâm Ninh bước xuống giường, tay trái bị băng bó cầm lấy kim truyền nước trên mu bàn tay phải rút ra. Vừa rút ra kim truyền, cửa phòng đã mở ra, cảnh tượng rút kim lọt vào mắt Doãn Linh, cô bạn lập tức la hét.
"Này! Cậu lại làm cái gì vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664769/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.