Sáng sớm hôm nay, ông Phàm nhà Lâm Ninh trước khi đi làm tất nhiên vẫn hôn Lâm Ninh một cái, dù khi ấy Lâm Ninh vẫn còn cuộn trong chăn say mê giấc ngủ.
Một nụ hôn in lên vần trán mỗi sáng sớm dường như đã thành thói quen.
Lâm Ninh ngủ đến tám giờ, bị đánh thức bởi âm thanh chuông điện thoại, Lâm Ninh lười biếng mở mắt, bàn tay mò mò sờ sờ lên chiếc tủ bên cạnh giường cầm lấy chiếc điện thoại đang reo vang.
Ngón tay theo thói quen tùy tiện lướt qua màn hình chấp nhận cuộc gọi, kề điện thoại lên lỗ tai, mớ ngủ phát ra tiếng.
“À lô…”
“Ninh Lâm Ninh Ninh Lâm Ninh, cậu đã coi tin tức chưa?” Điện thoại phát ra âm thanh giọng nói chí choé của Doãn Linh, còn kèm theo tiếng cười rất sảng khoái.
“Cậu coi tin tức đi ha ha ha…” Tiếng cười của Doãn Linh tăng dần, độ bất lương cũng tăng lên theo cấp số nhân.
“Há há há, hố hố hố, hí hí hí, hé hé hé… Ôi cười đến đau cả bụng á é é é.”
Lâm Ninh mắt nhắm mắt mở, không rõ cô bạn ăn trúng thứ gì mà cười quỷ quái như vậy, mới thức dậy tâm trí vẫn chưa đủ tỉnh táo, ngáo ngơ hỏi.
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà cậu cười đến bao nhiêu đức tích được cũng tiêu tan thế kia?”
“Thì… Há há há… Huỳnh thị đó, Huỳnh thị phá sản rồi a hố hố hố… Là Huỳnh thị của chồng Trần Uyển Nhi… É é é… Còn bị ném trứng thối nữa kakaka.”
Doãn Linh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664685/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.