Những chuyện đời trước đối với Lâm Ninh đều là chuyện cũ đã qua, hiện tại ở kiếp này, những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, cho nên cô không chấp nhất, nhưng cũng không đồng nghĩ bằng chấp thuận.
Lâm Ninh sẽ bảo vệ những gì Lâm Ninh trân quý, giữ gìn những người đáng trân trọng, những chuyện ở kiếp trước nhất định không thể xảy ra lần nữa.
Lâm Ninh khóc một hồi đã một giờ sáng, khóc lâu khiến cho miệng lưỡi khô khan, cánh môi khô lại.
Phàm Dương bước xuống giường, đi đến bình nóng lạnh, chính mình uống một cốc nước trấn an lại bản thân, anh lấy một cốc nước vừa đủ ấm mang đến giường ngủ.
Đưa cốc nước ấm cho cô, Lâm Ninh nhìn chiếc cốc anh đưa đến, tay anh run nên mặt nước cũng theo đó nhĩu động.
Nhìn lên gương mặt tuấn tú của anh, ánh đêm mù mịt trong đôi mắt, đâu nó là lửa giận căm phẫn, còn lại là ôn nhu dịu dàng dành cho cô.
Tâm thất Lâm Ninh dao động, hai tay cầm lấy chiếc cốc nâng lên uống rồi đưa lại chiếc cốc cho anh, Phàm Dương tùy tiện đặt cốc lên tủ bên giường. Anh lại ngồi lên giường, cùng cô nằm xuống, anh gối đầu nhỏ lên cánh tay, tay kia lại ôm lấy.
Lâm Ninh nghe nhịp đập nặng nề trong lòng ngực của anh, lặng xuống một nhịp trầm luân, cô tựa đầu vào lồng ngực phập phồng ấy, tựa vần trán vào nơi trái tim ấy, nhắm mắt lại cảm nhận rồi thì thầm.
“Phàm Dương… Anh đừng nổi giận” Cô không muốn anh sẽ vì chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664648/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.