Sáng hôm sau, Lâm Ninh thức dậy, men rượu làm cho đầu óc quay cuồn cuộn, lật đật ngồi dậy, đầu óc vừa quay vừa đau nhức.
Tay đỡ trán, xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày.
“Đau đầu quá…”
Lâm Ninh than thở, tay xoa xoa ấn đường, vặn vẹo xương cốt, vung cao hai vai hít thở sâu, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Đồng hồ điểm 9 giờ sáng, Lâm Ninh vặn vẹo thêm vài cái rồi mới bước xuống giường.
Hoàn tất công tác rửa mặt, Lâm Ninh bước xuống lầu, vui vẻ chào buổi sáng với mọi người.
“Cô chủ ngủ có ngon không ạ?” Tiểu Vỹ hỏi.
Lâm Ninh ngồi xuống sofa, tay cầm lấy hai chiếc móc đan len, đặt cuộn len màu đỏ nâu lên đùi.
“Ngon lắm, uống rượu quả nhiên ngủ rất ngon, chị ngủ chẳng hay trời trăng gì a” Cầm lên dãy len đan được ngày hôm qua, Lâm Ninh ngắm nghía điếm số mũi.
“Ơ…” Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ rất đổi bình thường của Lâm Ninh, thắc mắc hỏi.
“Cô chủ có nhớ gì về hôm qua không?”
“Hửm?” Lâm Ninh tập trung đêm mũi len, chỉ tiện phát ra một âm, sau đó lại lẩm bẩm đếm mũi len.
Nhìn thấy cô chủ không mấy để tâm, Tiểu Vỹ và Vi Vi nhìn nhau, cô chủ thản nhiên như vậy có thể đoán rằng cô chẳng nhớ gì về hôm qua.
Nếu cô chủ biết cô uống say rồi nghịch ngợm làm trò, cô sẽ không thản nhiên như thế.
Tiểu Vỹ và Vi Vi cười cười, cũng không muốn nhắc đến nữa, nhìn cô chủ chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664622/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.