Những người trên bàn ăn im bặt, ánh mắt khó chịu trừng trừng Lâm Ninh, bọn họ nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Ninh, tức đến nổ đom đóm mắt mà lại chẳng thể nói gì.
Lâm Ninh vô tư ũi vào cánh tay Phàm Dương, hít vào một hơi thơm ngát hương gỗ, nhỏ nhỏ nói với cánh tay của anh.
“Ông Phàm ông Phàm… Em buồn ngủ.”
Phàm Dương nhìn ông bà nội, giọng nói trầm thấp mới chính thức cất lên.
“Cháu xin phép lên phòng trước.”
Ông bà nội không chần chừ gật đầu, Phàm Dương đỡ Lâm Ninh đứng dậy, nhìn dãy người đang trừng trừng mắt về phía anh, nhất là chỗ trưởng bối ở trước mặt.
Phàm Dương nghiêm mắt, giọng nói trầm thấp lãnh đạm toác ra khí chất uy phàm nhắc nhở.
“Hôm nay là sinh thần của ông nội, thay vì tìm cách châm chọc người khác thì hãy làm cho ông nội vui đi.”
Phàm Chí Viễn và Phàm Huệ trừng lớn mắt, nhất thời miệng lưỡi cứng ngắt.
Phàm Dương dắt Lâm Ninh đi lên phòng nghỉ ngơi, khi bóng lưng Phàm Dương mất hút, Phàm Chí Viễn tức giận đập bàn.
“Cha xem, cha cưng chiều nó quá rồi, nó có xem ai ra cái gì nữa?”
Trên bàn ăn không còn sự hiện diện của Lâm Ninh, ánh mắt ông nội nghiêm lại, bàn tay nắm lại thành quả đấm vung lên đập xuống bàn ăn.
“Im miệng!”
Bà nội ngồi bên cạnh giật bắn, đám trẻ nhỏ ở phía cuối bàn ăn cũng giật thót.
Ông nội chống đỡ gậy quyền đứng dậy, ngón trỏ nghiêm trọng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664615/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.