Trở lại phòng xử án, Lâm Ninh vẫn ngồi đối diện Phàm Dương, nhưng cô không còn lén lút nhìn anh nữa, hàng mi dài rũ xuống che đi con ngươi đỏ hoe, cúi mặt lắng nghe toà tuyên bố kết quả.
Cô đã thuận lợi ly hôn và nhận được tiền bồi thường, bãi toà, thư ký trưởng Tô Tâm từ bàn đối diện đi sang, nói với Lâm Ninh.
“Lâm tiểu thư, cô hãy ra về bằng đường cửa sau, chúng tôi đã bố trí xe cho cô và bạn của cô.”
Lâm Ninh và Phàm Dương từ giây phút này đã chính thức không còn dính dáng đến nhau, Tô Tâm cũng thay đổi cách xưng hô từ phu nhân sang Lâm tiểu thư, không chờ Lâm Ninh thắc mắc, Tô Tâm giải thích.
“Phía trước truyền thông đã vây kín rồi, trong lúc ông tổng trả lời truyền thông, cánh báo chí quy tụ ở trước cửa, cho nên cửa sau sẽ vô cùng an toàn.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Lâm Ninh gượng cười đáp trả, xoay đầu nhìn Doãn Linh ngồi ở khu vực xem án, chỉ ngón tay về phía cánh cửa ám hiệu ra về.
Lâm Ninh và Doãn Linh đi theo Tô Tâm, ra về bằng đường cửa sau, cửa sau quả thật rất an toàn, không có một bóng dáng nào của báo trí, bọn họ đều tụ tập ở phía trước vì Phàm Dương.
Lâm Ninh ngoái đầu nhìn phía trước ồn ào, phải nói rằng vô cùng ồn ào, chẳng khác gì một lễ hội ở phía trước toà án, đáy mắt Lâm Ninh lưu luyến nhìn ngắm hư vô, Doãn Linh nắm lấy bàn tay Lâm Ninh, nhắc nhở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664566/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.