Sau khi Lâm Ninh bình ổn lại, dì An bảo.
“Con có đói không? Hồi còn sớm con ăn không bao nhiêu thì nôn ra hết, húp có bát canh thôi.”
“Đói ạ” Lâm Ninh hít hít cái mũi nghẹt nước đáp.
Bụng cô giờ đang trống rỗng đây a.
“Vậy con ở phòng nghỉ ngơi lát đi, dì An xuống bếp nấu cho con bát cháo thịt.”
Lâm Ninh nghe xong, tưởng tượng ra bát cháo dưới bàn tay của dì An nghi ngút khói thơm lừng, bào tử liền đánh trống thổi kèn.
“Dạ vâng.”
An Hoài Thương cưng nựng véo cái má thịt của Lâm Ninh, xoay người rời khỏi phòng, đi xuống bếp nấu ăn.
Lâm Ninh chờ dì An đi khỏi, với tay cầm lấy điện thoại bên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, đồng hồ đã điểm hơn một giờ sáng. Cô với tay xuống hộp tủ, kéo hộp tủ ra lấy chiếc điện thoại cũ.
Đè nút nguồn khởi động điện thoại, điện thoại sáng lên, Lâm Ninh bèn mở ra khung tin nhắn, hai tay cầm chiếc điên thoại một cách nâng niu, Lâm Ninh ngắm nhìn những dòng tin nhắn từ anh.
Cô ngắm rất lâu, ngắm đến đăm chiêu vào trong dòng thời gian vô tận, nhìn dòng tin cuối cùng.
“Nhà của anh đã không còn nữa.”
Hàng mi lại hoen lên cay nồng.
Không phải đâu…
Nhà của anh vẫn còn… Vẫn ở nguyên nơi này đó thôi, chỉ là tạm thời không thể về.
Lâm Ninh mím chặt môi, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, cơn đau tê tái từ con tim ăn mòn tứ chi, hoen cay trên mi mắt càng đong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664554/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.