Giờ tan chiều, Lâm Ninh ngồi ở xích đu ngoài vườn chờ đợi Phàm Dương trở về, ngắm hoàng hôn đang dần hạ xuống, ánh chiều nắng đỏ thật rạng rỡ phía chân trời, nhìn thấy cổng chính mở ra, chiếc xe màu đen ánh của anh chạy vào.
Lâm Ninh nhìn chiếc xe quen thuộc chạy vào, đây là xe anh hay dùng đi làm, thậm chí cô còn nhớ biển số của nó.
Phàm Dương rất có quy tắc, chỉ lái một chiếc xe đi làm, tuy trong tầng hầm có rất nhiều xe, nhưng xe đi làm thì anh chỉ chạy mỗi con Bugatti đen ánh đó. Lâu lâu trái gió trở trời, anh mới tùy hứng lái chiếc xe khác đi làm, thấy xe chạy vào, Lâm Ninh đứng dậy, mừng rỡ đứng chờ.
Phàm Dương dừng xe, giao lại việc lái xe vào hầm cho bác Lý, anh cầm túi bánh yến mạch đi đến trước mặt Lâm Ninh.
“Em làm gì ở ngoài này đây?”
Véo véo cái má thịt của cô, Phàm Dương cưng nựng hỏi.
Lâm Ninh nhoe ra nụ cười tươi rói, nắng chiều chiếu lên gương mặt thiếu nữ, rạng rời màu hồng cam đỏ.
“Em đợi anh đó.”
Cô nhìn xuống tay Phàm Dương, thấy túi bánh nhãn hiệu Giai Giai quen mắt.
“Í! Bánh yến mạch” Lâm Ninh vừa nhìn thấy, hai mắt lại sáng rực, hai bàn tay chụp lấy túi bánh trên tay anh.
“Cụa em!”
Phàm Dương cười cười, bánh yến mạch này ngoài mua cho cô thì còn cho ai đâu chứ, cô lại giật lấy như sợ bị ai khác giành mất vậy, anh phì cười.
“Không của em thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664496/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.