Tô Tâm đứng trong nhà vệ sinh, xem kỹ lại lớp trang điểm của bản thân.
Kỳ lạ, có hạt cát nào đâu a.
Chắc hẳn là lão già ấy muốn cô lánh đi một chút để lão ta xem xét hợp đồng, không để cô rù quến lão ký ngay đó mà. Tô Tâm bĩu môi, đối phó với mấy lão già râu ria này, có người thì rất dễ, có người lại thật là khó nhằn.
Chật, Tô Tâm cũng muốn tránh đi một lúc, cô cần phải hít thở không khí trong lành, vừa rồi lão ta cứ dí vào người cô, mùi của lão ám lên người, thật kinh tởm.
Tô Tâm chỉnh chu lại bản thân, nhìn chính mình trong gương đang bí xị mặt, Tô Tâm cố gắng vẽ ra nụ cười “Thật đẹp.”
Nhìn bản thân đang tươi cười, Tô Tâm gật gật đầu, quánh giá bản thân.
“Thiệt là công nghiệp.”
Đúng là nụ cười vì kiếm sống, thặc là công nghiệp đó mà.
Tô Tâm trở lại bàn chờ bên ngoài phòng tiệc, Âu Ái Hiên đã gọi sẵn hai ly rượu, Tô Tâm nhìn thấy hai ly rượu để sẵn.
Cô vừa phải lánh đi, trở lại thì đã có rượu trên bàn, ly rượu này chắc chắn có vấn đề.
Chật, cái trò này chỉ là trò mèo chuột.
Tô Tâm mỉm cười khả ái, ngồi xuống ghế, nũng nịu hỏi.
“Âu tổng đã xem xong chưa? Có chỗ nào không vừa ý Âu tổng không?”
Lạy chúa a, nguyên bản hợp đồng này toàn bộ đều có lợi về phía ông chủ của cô, lão già này nhất định có rất nhiều chỗ không vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664493/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.