“Tôi không muốn con tôi liên quan đến cậu nữa.”
Lời Ninh Tuệ vừa dứt, cơ thể Phàm Dương mất đi điểm tựa chập chững một bước chân lùi về sau, giây sau đó anh mất đi toàn bộ sức chống đỡ, khụy phịch xuống quỳ trước mặt hai người mẹ.
Sau khi nghe thấy tất cả mọi chuyện, anh nhớ đến gương mặt uất ức của Lâm Ninh mỗi khi anh gặn hỏi lý do, tâm thất anh dường như có chất độc ngấm vào, dần dần gây lên cay đắng, anh quỳ trước mặt Ninh Tuệ và An Hoài Thương, đầu cúi xuống, mi mắt cay xè, tê buốt chạy xộc từ cánh mũi đến ấn đường.
“Con xin lỗi… Thật sự xin lỗi…”
An Hoài Thương chỉ biết nhìn đứa con một cách đau lòng, bây giờ đây, bà đã mất quyền hạn tha thứ, mọi chuyện bây giờ thuộc về tay của Ninh Tuệ, người phụ nữ của đứa con đang chống chọi với tử thần phía trong căn phòng phẫu thuật.
Ninh Tuệ nhìn thấy Phàm Dương quỳ xuống, nghe thấy lời xin lỗi, gương mặt bà chẳng một tia dao động.
“Cậu Phàm, cậu đứng lên đi.”
Ninh Tuệ không cần Phàm Dương quỳ xuống, không cần nghe đến lời xin lỗi, mặc nhiên trong lòng bà cũng chẳng có phẫn nộ hay là oán trách, mà chỉ có đau lòng đưa đôi mắt xót xa nhìn.
Nói ra thì Ninh Tuệ chẳng có lý do gì để oán trách hay nổi giận, đứng trên phương diện của cậu Phàm đây thì người sai là con gái của bà, con gái bà đã làm tổn thương cậu.
Oán sao cho được, trách sao cho đành?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cung-la-anh/2664485/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.