Chương trước
Chương sau
Anh nói.

“Ừ, em chỉ được ở trong lòng anh.”

Chỉ muốn anh của mỗi mình em, cũng chỉ mong em là của riêng anh.

Được vùi vào lòng anh, ấm áp biết bao, vòng tay anh ôm lấy cô cũng chẳng rời, anh ghì giữ bảo vật của riêng mình anh.

Lâm Ninh chìm trong dịu dàng ấm áp ấy, trái tim xuyến xao những bồi hồi say đắm, lặp lại thêm một lần bằng âm ngọt ngào, nhẹ nhàng cùng với màn đêm e ấp.

“Chỉ ở trong lòng anh.”

Phàm Dương nhắm lại mi mắt, hạnh phúc làm cho khóe mi hoen cay, anh cúi hôn lên mái tóc, rít vào một hơi thật sâu thật sài mùi làn tóc mềm mại, tâm trí anh nhẹ tựa mây bồng, trái tim ngỡ như một vườn hoa lá có mùa xuân rạng rỡ vừa lướt qua, từng cành cây tán lá, từng cánh hoa đều xum xuê đua nở. Anh nâng lên mi mắt, kéo ra nụ cười hạnh phúc trong lệ hồng ngấn mi mắt.

“Cảm ơn em…” Giọng anh làm sao lại nghẹn ngào quá, phải chăng là hạnh phúc đến mức mắt anh hồng, mi anh cay cay, lời nói chợt nghẹn.

“Thật sự cảm ơn em vì đã đến…”

Phàm Dương ôm chặt Lâm Ninh, bàn tay đặt sau mái đầu cô vừa xoa vừa ghì mái đầu cô áp vào lồng ngực, để cho cô cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ trong lòng anh. Anh thở ra hơi nóng vì hoen cay, mi mắt đỏ hồng lấp lánh như những vì sao, anh khẽ thì thầm, như gió nhẹ về đêm thổi qua mái đầu người con gái trong lòng.

“Cảm ơn em đã cho anh một lần nữa… Được ôm em, sau này, anh sẽ chỉ ôm em như thế, chúng ta đừng rời xa nhau nữa, được không?”



Âm thanh thình thịch lùng bùng từ vòm ngực vững trải lọt vào tai, vòm ngực người đàn ông ấy trở nên phập phồng bồi hồi, cô nghe thấy xao xuyến trong lòng anh, cũng nghe thấy xao xuyến nơi trái tim cô đang vẫy gọi.

“Ừm” Lâm Ninh nghe trái tim xao xuyến, mi mắt cũng hoen màu nước mắt, cánh môi nhỏ chúm chím kẻo a nụ cười rạng rỡ, nói nhỏ.

“Chúng ta sẽ chẳng bao giờ rời xa nữa, cứ thế mà ôm nhau một đời đi!”

Mặc kệ sóng gió, mặc kệ gian truân thừ thách, chúng ta cứ thế mà ôm nhau một đời! Không ly không biệt, cho đến khi cái chết chia đôi thì mới có thể ngã rẻ đôi mình.

Phàm Dương nâng môi cười thật hạnh phúc, từng giây từng phút hiện tại, từng xuyến xao lùng bùng trong lồng ngực có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ quên được, anh sẽ khắc ghi thật rõ hiện tại vào trái tim, cất giấu chúng thật kỹ vào trái tim mình.

“Ninh biết không…” Phàm Dương trầm luân cùng môi cười rạng rỡ ấy “Ninh của anh không bao giờ vô dụng cả, cuộc đời luôn thật khắt nghiệt đối với anh, chỉ có em là dịu dàng.”

Từ ngày anh sinh ra cho đến hiện tại đã ba mươi năm, dịu dàng nhất mà anh nhật được chính là Lâm Ninh.

Lâm Ninh là sự dịu dàng duy nhất mà cuộc đời vốn đầy nghiệt ngã này, rũ lòng thương cho anh.

“Nhưng mà nè” Lâm Ninh ủi ủi gương mặt vào lòng anh, ngón tay trỏ chọt chọt vào ngực anh vẽ vòng tròn.

“Nhưng mà nhưng mà” Cái miệng Lâm Ninh lại nhọn hoắt ra nói “Em vẫn giận anh đấy, vẫn giận đấy nhá! nên là anh phải dỗ dành em đi, dỗ dành em nhiều nhiều xíu nữa, cưng em nhiều nhiều xíu nữa.”

Nói đi vẫn phải nói lại, nói thương là thương nhưng mà giận vẫn là giận nha, anh vẫn phải dỗ cô đó!

Phàm Dương phì cười, không cần nhìn cũng có thể nhìn ra cái miệng nhỏ của cô đang vểnh nhọn đến mức nào, vừa cười khổ vừa cưng chiều.

“Vâng vâng, tôi dỗ cô đây, tôi đang dỗ cô đây này.”

Tất nhiên anh phải dỗ dành cô, mang những gì đã mất trở về ban đầu, anh có nhiều thứ muốn làm cho bé bỏng trong lòng anh lắm, sắp tới sẽ rất bận rộn.

Lâm Ninh úp trong lòng anh, nhoe miệng cười phư phư rồi nói.

“Thế thì bây giờ ôm em ngủ đi, em muốn ngủ rồi.”



Lạ lắm á nha, vừa rồi cô nằm nhắm mắt mãi nhưng không muốn ngủ, cho là vì cả ngày hôm nay cô đã ngủ nhiều rồi, thế mà bây giờ hai mắt chỉ muốn diếp lại thôi.

“Được, ôm em ngủ, chúng ta cùng nhau ngủ.”

Phàm Dương rít một nụ hôn sâu trên mái tóc cô, nhỏ giọng.

“Tổ tông bé bỏng ngủ ngoan.”

Lâm Ninh chúm chím miệng cười, nghe xưng hô cực kỳ cưng chiều trái tim lập tức nhảy cẩn, núp trong lòng anh cười hí hí như đứa nhỏ rất đáng yêu.

Sau bao nhiêu ngày hai trái tim lỗi nhịp, đêm nay, anh ôm ấp cô vào lòng, cùng cô ngủ một giấc thật say.

Đêm nay, tim thuộc về người nắm giữ, tâm hoàn về nơi an bình…

Của anh của em, chúng ta là của nhau mãi mãi!



Buổi chiều khi Doãn Linh trở về cửa hàng bánh của mình, nhìn thấy có một người vừa chuyển đến căn nhà đối diện, căn nhà đối diện vốn không có ai ở từ lâu lắm rồi, nó cứ để trống mãi, hôm nay có người chuyển đến khiến cho Doãn Linh bất ngờ.

Nhìn thấy những người vận chuyển bận rộn chuyển đồ đạc cho gia chủ, dường như người chuyển đến sẽ mở một tiệm hoa, chỉ một ngày Doãn Linh đến bệnh viện thăm Lâm Ninh, căn nhà cũ phía đối diện đã được sơn lại bằng một màu trắng tinh, cửa thủy tinh có thể nhìn xuyên vào bên trong là ánh đèn vàng ngà, những kệ hoa được kê lên, bày trí tiệm hoa trông thật ưu nhã.

Chỉ hai ngày sau, họ đã sửa sang xong, một tiệm hoa rất xinh đẹp, lung linh đối diện tiệm bánh của Doãn Linh, may mắn là phía đối diện kinh doanh hoa hòe, không phải bán bánh, Doãn Linh không muốn phải cạnh tranh kiếm sống đâu, Doãn Linh đang bày hàng bánh buổi sáng sớm.

Leng keng, chuông gió từ cánh cửa vang lên báo hiệu có khách đi vào.

Vừa mới sáng sớm, Doãn Linh còn chưa bày trí xong hàng bánh đã có khách sao?

Doãn Linh ngẩn đầu, xoay mặt nhìn về phía cửa.

Xuất hiện trong tầm mắt Doãn Linh là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn với mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ xoăn xoăn, gương mặt trái xoan với đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng cùng làn da trắng ngần, cô ấy cầm trên tay một cành hoa hồng đỏ tươi.



Cô gái xinh đẹp như một búp bê, cầm cành hoa đỏ đi đến trước mặt Doãn Linh, cô ấy chìa ra cành hoa.

“Xin chào, tôi tên là Tinh Lạc, tôi sống ở đối diện.”

À… Là chủ của tiệm hoa kia, ôi, xinh quá đi, thế giới này rốt cuộc còn bao nhiêu người đẹp nữa thế?!

Doãn Linh không khỏi ngất ngây nhìn cô gái, cô ấy nhẹ cười lại thật rạng rỡ, bàn tay chìa ra cành hoa, nụ cười xinh tươi ấy làm cho cành hoa đỏ trên tay cô ấy trở nên thật lu mờ.

“Chúng ta là hàng xóm đối diện nhau, mong được giúp đỡ.”

À à, cô gái xinh đẹp mới chuyển đến nên đi sang chào hỏi cô đó mà, chà chà, người gì đâu mà vừa đẹp lại còn vừa lịch sự nữa a.

“À…” Doãn Linh ngưng suy nghĩ, vội cười, hai tay vội vàng đưa ra nhận lấy cành hoa cô ấy đưa đến.

“Tôi là Doãn Linh, mong được giúp đỡ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.