Cứ như vậy, chúng tôi ở cùng một chỗ. Không biết là tốt haykhông tốt, cuộc sống cứ bình thản như nước chảy, ý nghĩ trong lòng vàhành động bên ngoài hoàn toàn tách biệt, mặc dù đặc thù quan hệ của haichúng tôi biến từ đơn giản thành phức tạp, cử chỉ lời nói khiến chúngtôi trông không khác gì người yêu, nhìn thấy anh tôi cũng rất vui sướng, nhưng nếu là bạn, bạn sẽ nhận ra ngay tôi và Trần Dũng không phải làngười yêu, cho dù chúng tôi có thân mật 1 chỗ đi chăng nữa.
Thói quen không lừa người, giống như tôi có thói quen mua rau chânvịt trong siêu thị, còn anh thường nhớ lầm tôi tuổi Mùi thay vì tuổi Mã, chúng tôi vẫn chưa thể quên được. Vậy sao còn ở chung với nhau? Chỉ làphải như thế thôi.
Tôi không phải nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm vì yêu mà chết đi sống lại, anh cũng không phải Dương Quá vì 1 hàng chữ khắc làcó thể khổ sở chờ đợi người yêu 18 năm. Dấu vết của quá khứ còn đangsưng tấy, nhưng thực tế là tàn khốc, dù vết thương trong lòng có bịkhoét sâu hơn thì cũng chỉ có thể một mình tìm nơi liếm nó, tỉnh lại đi, làm người phải nhìn về phía trước. Nói chi tới lãng mạn, thực tế khôngcần phải yêu nhau mới có thể ở bên cạnh nhau, không yêu, thì không cầnnói yêu.
Chúng tôi chỉ là 2 kẻ ích kỉ.
.
.
.
Hôm nay Trần Dũng đi công tác. Khi ở bên cạnh anh rồi tôi mới biết,làm ông chủ của 1 nhà hàng nhỏ không thể làm anh cam lòng, biết bao dãtâm nung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/38284/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.