"Ân Sinh, nếu không... Em vẫn là đừng đi". Anh nhìn tôi do dự.
"Ngày xem xét tư pháp quan trọng sao em có thể không đi, dù sao anhChu thoát khỏi tình trạng thực vật, luật sư đã nói có tệ hơn nữa cũngchỉ dừng lại ở tàn tật cấp độ ba, xem xét là việc tốt, sớm làm xong sớmthoát khỏi". Tôi kiễng chân, sửa lại cổ áo cho anh, tôi không cho lờianh nói là đúng.
"Vạn nhất có chuyện phức tạp".
"Bác sĩ đầy ra đó, có thể có cái vạn nhất gì?". Tôi lùi hai bước nhìn anh, hài lòng với thành quả của mình, cầm túi xách ra cửa, hướng vềphía người trong phòng. "Đi thôi thím Trần, thật là, mỗi khi càm ràm làcàm ràm không dứt, nhanh lên nhanh lên, đừng để người ta chờ".
"Rồi rồi rồi, không nói nữa, cùng đi". Trần Dũng chẳng bao giờ để ýtôi chế nhạo, ngoan ngoãn đáp ứng, cầm khăn quàng cổ bước tới thong thảcẩn thận quấn lên cổ cho tôi, động tác nhẹ nhàng, sóng mắt chuyên chúnhư gió nhẹ đầu xuân, mưa phùn mùa hạ.
"Bên ngoài lạnh lẽo, mặc ấm một chút". Lời nói ấm áp phà ra, nónghừng hực bao phủ lấy tôi, tôi muốn say. Đứng ở cửa, ngón tay thon dàicủa anh chỉnh sửa khăn cho tôi, vén tóc tôi, lòng tôi như có hũ rượusóng sánh sắc vàng, một lúc lâu sau, tôi xoay người kéo anh ra ngoài,khẽ dụi vào bờ vai anh chậm rãi cười.
Chồng tôi, anh rất dịu dàng, tôi không biết phải chống đỡ thế nào.
Trên đường đi đến trạm xe bus, chẳng ai nói gì, chỉ cần tiếp xúc ởcánh tay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869697/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.