Năm ngày sau tôi gặp lại Trần Dũng, trời tuyết lớn, anh cởichế phục đứng trước sở cảnh sát nhìn tôi cười. Nụ cười đó như hoa hồngbờ đối diện, cách một thảm cỏ xanh, giữa kẽ nứt sâu mười trượng của cõinhân gian, xuyên thấu qua phong tuyết sương mù cuồn cuộn, đem hương khívà nhanh sắc lạc tiến lòng người, khắc vào trí nhớ như có như không.
"Ân Sinh!". Anh giang hai tay bày ra tư thế ôm, rồi đột nhiên buôngthõng, Trần Dũng xồm xoàm râu cúi đầu, giọng như cậu bé sợ hãi. "Anhbẩn...".
Tôi cay mũi, mắt cũng cay, sợ mình không nhịn nổi lại khóc, lập tứcchạy qua bịt miệng anh, vùi mặt vào áo anh, hít thật sâu. Hương vị củaTrần Dũng, hương vị của chồng tôi, bẩn chỗ nào chứ!
"Ai da chị hai, sao chúng ta có duyên vậy chứ".
Tiếng cười vô cùng cao hứng vang lên sau lưng, tôi quay đầu lại : ô,quả là khéo! Cô gái tóc xoăn hôm nọ đang dựa vào một người đàn ông caolớn ngoắc tôi.
Lệ Lệ, chúng ta quả nhiên hữu duyên. Tôi hơi ngượng, thấy mình giàcòn cưa sừng làm nghé, người ta thanh niên trai tráng còn chưa ôm ôm ấpấp, chúng tôi hai ông bà già tình tứ sến kinh.
Tôi nhanh giãy anh ra, đứng thẳng cất lời. "Đúng vậy, chào em Lệ Lệ".
"Ha ha ha, chị hai đi thôi, em gái mời chị uống rượu...".
"Nè, cô gái của anh đó hả?". Người đàn ông cao lớn kia cắt ngang LệLệ phấn chấn không chút lễ độ, một bên ôm cô, một bên nâng cằm liếc mắtnhìn Trần Dũng, ngữ khí dứt khoát.
"Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869695/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.