Sáng hôm sau tôi vội vã đến bệnh viện, giữa chuyến đi gọikhông biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng chẳng ai bắt máy, cho đến lúc vào sân bay tôi vẫn gắng gọi thêm cuộc nữa mà vẫn vô ích, mọi liên lạcđều tiến vào hố đen, Trần Dũng ở nơi xa xôi chẳng có chút tin tức nào.Tôi lo lắng quá gọi cho Tiểu Kiếm nhưng nghĩ lại thấy khó có thể mở lời, quan niệm từ xưa thâm căn cố đế : việc xấu trong nhà không nên vạch áocho người xem lưng. Chuyện vợ chồng ầm ĩ tốt hơn đừng để người khácbiết. Nhưng mà đều sắp phải ly hôn tới nơi, còn phân biệt người trongngười ngoài ư? Tôi không muốn cố chấp vấn đề này nữa, càng nghĩ càng sợhơn.
Vì thế tôi quyết định chạy thẳng đến bệnh viện thăm Lượng Lượng, làmcách nào nữa bây giờ, tìm không thấy ông chồng phạm tội thì chỉ có thểđi thăm người bị thương trước, chuyện khác để sau hãy tính.
Bước đi trên ngã tư quen thuộc, tháng mười một ở miền Bắc lạnh vàkhô, tôi đi đến bệnh viện mà trong lòng hỗn loạn, không biết chuyện gìđang chờ mình phía trước.
Thật sự thống khổ! Đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Lượng Lượng hoạt bátđang nằm bẹp trên giường, mắt khép hờ, thỉnh thoảng nhăn mặt đau đớn,rên rỉ vài tiếng, hít thở nặng nề. Tự nhiên lòng tôi quặn thắt, nhanhchóng buông giỏ trái cây xuống, đỏ mắt hỏi cậu ấy. "Lượng Lượng, em saorồi? Khó chịu ở đâu, nói cho chị dâu nghe".
Nghe được giọng tôi, cậu ấy mở mắt ra, vẻ mặt khổ sở đóng băng vàigiây, sau đó nắm chặt lấy góc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869689/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.