Trời tháng tám nắng gắt như lửa. Hai giờ chiều, chống cựđứng chờ ở trạm xe bus, nhìn thái dương độc ác, tôi khóc không ra nướcmắt. Trách sao không ai chấp nhận tới đây, mùa hè ở thành phố này đúnglà cái lò lửa, lò nướng, lồng hấp cũng không đủ hình dung.
Quá nóng! Nóng đến nỗi một người phương Bắc tại miền Nam như tôikhông thể thích ứng với thời tiết này. Vỏn vẹn nửa tháng, bị cảm nắngmột lần, đau bao tử hai lần, cảm nắng thì đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi, mỗi ngày lê thân hình càng lúc càng gầy gò đến công ty làm việc, côngviệc bàn giấy, đồng sự thì toàn nói "tiếng chim", nghe cứ như câm điếc,thân thể đã bị giày vò rồi mà tinh thần còn bị tra tấn. Có doanh trạihuấn luyện giảm béo nào quỷ sứ như vậy không?
Đêm qua tôi nằm mơ, mơ thấy Trần Dũng cầm lồng hấp bánh bao, hết cáinày đến cái khác, trong phòng ngập đầy hơi nước hệt như phòng xông hơi.Tôi nóng quá không chịu nổi, kéo tay anh đau khổ cầu xin. "Anh Dũng, emăn rau trộn được không, nóng quá, đừng hấp bánh bao nữa nhé?".
Anh không nhìn tôi, vừa chậm rãi tiếp tục hấp bánh, vừa nói. "Đượcthôi, chờ anh đưa bánh bao cho Lâm Mi đã, rồi sẽ trộn rau". Nói xongvươn tay vỗ vỗ đầu tôi, như vuốt ve con chó nhỏ.
Tôi lập tức tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, phát hiện trong phòng oibức sắp làm người ta phát điên, đứng dậy kiểm tra, hóa ra là cúp điện,điều hòa không chạy nữa. Không còn cách nào, tôi lại nằm xuống, sờ lênmặt, mặt đầy mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/1869683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.