Edit: Vân Yên
Mà Cố Trường An thì sao, nhân lúc bọn họ chơi trò chơi, cô đứng bên cạnh lén quan sát Vương Y với Vương Hiền.
Vương Hiền đẹp trai cực, nhưng bên trong vẻ đẹp trai lại trộn lẫn một chút non nớt. Chút non nớt này không phải do tuổi tác của cậu mà là sự đơn thuần được chăm sóc quá kĩ càng.
Mà Vương Y thì sao? Tuy mặc một bộ váy đỏ rực rỡ, nhưng dưới sự kết hợp với gương mặt nhẹ nhàng lại phá lệ đẹp mắt. Khí chất từ tản ra từ bên trong của cô ấy khiến người đứng từ xa xem cũng không dám có ý nghĩ khinh nhờn.
Lúc này Cố Trường An còn chưa biết, Hứa Tình Văn đang nghĩ xem nên bắt nạt cô như thế nào.
Hứa Tình Văn biết, cô ta không thể trêu vào những người ngồi trên bàn này.
Nhưng mà khiến cô ta càng khó chịu là việc bản thân bị mất hết thể diện trước mặt người khác, mà cố tình một nhân viên phục vu nho nhỏ như Cố Trường An lại chứng kiến hết dáng vẻ thảm hại của cô ta lúc đấy, làm sao cô ta có thể chịu đựng được.
Ngay lúc Hứa Văn Tình định hành động, thì cửa phòng ăn bị người mở ra.
Ánh mắt mọi người tập trung về phía cửa, Cố Trường An cũng không ngoài lệ.
Người bước vào là một thiếu niên, trên người mặc một chiếc sơ mi trắng dài tay, bên dưới mặc quần tây màu xám.
Từ gương mặt đẹp trai có thể nhìn ra tuổi tác của anh không lớn, nhưng xung quanh người lại tản ra khí chất thành thục không nên có ở độ tuổi này. Nhưng mà nhìn tổng thể, cũng khiến người ta cảm thấy có chỗ nào không hợp lý.
Cố Trường An kinh ngạc một phen, sau đó cô không nhịn được mà so sánh anh cùng với những người đang ngồi trong phòng. Không so không biết, vừa so một cái dọa cho Cố Trường An nhảy dựng.
Giá trị nhan sắc của những người bên trong phòng ăn này vô cùng cao. Quả nhiên, người đẹp kết bạn với toàn gái xinh trai đẹp.
Nhìn thiếu niên đi tới, mấy người đang ngồi vội đứng dậy chào đón.
Mà thiếu niên thì khách sáo đáp lại cũng chẳng nhiệt tình mấy, sau đó anh ngồi xuống vị trí trung tâm, hai bên trái phải của anh vừa lúc là Vương Y với Vương Hiền.
Chờ anh ngồi xuống, Vương Y nhiệt tình nói: "Anh Trác Hành, cuối cùng anh cũng tới. Chúng em chờ anh đói muốn chết rồi."
Mà phía bên phải anh, một thiếu niên mặc sơ mi trắng cũng mở miệng đùa giỡn: "Chu Trác Hành, có phải trên đường ông lại bị cô gái nào giữ lại chụp ảnh cùng không?"
Vương Hiền cũng không rảnh rỗi, cậu nói: "Anh Trác Hành, em mà đẹp trai như anh thì tốt. Em cũng muốn được em gái xinh đẹp giữ lại chụp ảnh cùng."
Chu Trác Hành cười xấu xa, nhìn thấy nụ cười này của anh, những người ban nãy vừa nói chuyện chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Chu Trác Hành chậm rãi nói: "Tôi còn giữ mấy tấm ảnh dìm của mọi người đấy, cá chắc trên diễn đàn trường học ai cũng muốn chiêm ngưỡng cho xem."
Mấy người mở to mắt, gương mặt sợ hãi nhìn Chu Trác Hành.
Trong trường, bọn họ cũng được xem như nhận vật nổi tiếng, nhỡ ảnh dìm bị mang ra công khai, vậy mặt của bọn họ biết giấu đi đâu.
Vương Y cười ngượng ngùng: "Anh Trác Hành, mọi người cũng chưa nói gì cả, không đến mức làm vậy chứ?"
Những người còn lại vội gật đầu phụ họa.
Chu Trác Hành nói: "Vậy sau này còn dám nói đùa thế nữa không?"
Mọi người nhanh chóng lắc đầu.
Anh sờ cằm, giống như quân vương đại xá thiên hạ: "Vậy nể tình hôm nay là sinh nhật Vương Y, mọi người cũng thành thật nhận lỗi, chuyện này cứ thế bỏ qua đi. Sau này còn dám xúm lại đùa nữa, tôi cũng không dễ nói chuyện như thế đâu."
Vương Y trêu ghẹo nói: "Cảm ơn anh Trác Hành đại nhân đại lượng, nể tình em mà tha cho mọi người."
Người xung quanh cũng cười hùa theo, tâm tình Hứa Tình Văn khó chịu cực kì.