Mỗi lần nghĩ tới việc A Khải bị giết hại chỉ vì số tiền nhỏ cho tên Trần Dương kia trốn đi, Mạc Yên lại cảm thấy một luồng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, như một tảng đá đè nặng xuống, ép tới mức cô không thở nổi. Mạc Yên nghĩ, đến khi mình gặp hắn, có lẽ sẽ không nhịn được mà chạy đến xâu xé, băm vằm cái bản mặt đáng ghét ấy ra thành thịt bằm, ném cho chó ăn.
Chính Mạc Yên cũng bị cái suy nghĩ ấy làm cho hoảng hốt
Thù hận, quả là một thứ đáng sợ.
Đường Duệ dắt tay Mạc Yên men theo một lối nhỏ mà đi. Đến khi hai người đứng trước cánh cổng lớn cao gấp đôi người, anh vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng hỏi:"Chuẩn bị tốt chưa"
Mạc Yên không do dự gật đầu
Giây phút bước vào trong, Mạc Yên cảm thấy cả người mình không tự chủ được mà run bắn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Nếu như không phải do trước kia Mạc Yên đã từng ở Diêm Minh lăn lộn một thời gian, cô đoán, bây giờ chắc chắn sẽ bị không khí ở nơi này dọa sợ. Mặc dù đảo mắt nhìn quanh, đây chỉ là một căn phòng kín mít không có cửa sổ, ngoài cửa lớn thì không có lấy một lỗ nhỏ, cũng không có nhiều dụng cụ tra tấn như Mạc Yên vẫn tưởng. Ánh đèn sáng choang khiến Mạc Yên phải nheo mắt, thứ khiến người ta khiếp đảm chính là loại không khí lạnh lẽo áp bức như ở trong hầm băng, sự lạnh lẽo khi quanh năm không có ánh mặt trời.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534254/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.