Thấy Lục Tự nâng tay che mũi, Mạc Yên và A Bảo theo bản năng cũng làm theo. Mạc Yên ngửi ngửi thử thì không có phát hiện điều gì khả nghi, nhưng Lục Tự là ai chứ, thân thủ của anh cực tốt, cho nên các giác quan so với cô nhanh nhạy và tinh tế hơn nhiều lắm.  
Cô cau mày, hỏi nhỏ:"Sao vậy?" 
Sắc mặt Lục Tự ngưng trọng, ngay cả hai đôi con ngươi màu hổ phách cũng như phủ một lớp sương mờ. Anh trầm mặc một lúc liền bước nhanh về phía bàn, ném chiếc đèn cầy thật mạnh ra xa, choang một tiếng vỡ nát. Cửa lớn đã đóng, mùi hương so với lúc trước còn nồng hơn mấy phần. Lục Tự nhìn Mạc Yên, hai từ bật ra từ khóe môi 
"Xuân dược" 
Cả Mạc Yên và A Bảo đều tái mặt.  
"Để tôi nói cho rõ, là hương liệu kích thích ham muốn, phát huy tác dụng chỉ trong thời gian một nén nhang. Hừ, loại cực phẩm này tôi phải tìm kiếm rất lâu đấy" 
Lý nào lại thế. Lý nào lại thế. Mạc Yên tức giận tới run người. Trước đây là Châu Kình, bây giờ lại là Phương Nghiên. Sao bây giờ ai cũng chơi cái trò này thế. 
Trong lúc Mạc Yên còn đang mắng thầm, Lục Tự đã chạy về góc phòng, anh cầm chiếc ghế ở dưới nhà, dùng lực đem chiếc ti vi đập nát. Mạc Yên không hiểu sao anh đột nhiên làm vậy, thoáng giật mình. Lục Tự vẫn chưa dừng lại, anh nhìn ngó xung quanh một hồi, có vẻ như là kiểm tra cái gì đó, rồi lục dưới gầm giường kiếm được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534247/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.