Đường Duệ ngẩng mặt nhìn cô, gật đầu. Mạc Yên đứng dậy đi về phòng.
Cửa phòng vừa mở, Tiêu Tường ngẩng phắt đầu lên nhìn sang, sau khi nhìn thấy Mạc Yên thì nhíu mi, vùi mặt vào chiếc gối đang ôm trong ngực. Mạc Yên bước tới ngồi xuống giường, im lặng.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói ảo não của Tiêu Tường truyền tới, không chỉ buồn, thậm chí còn có chút chua chát."Từ khi em còn nhỏ ba mẹ đã chỉ biết đến công việc, chỉ có anh hai quan tâm đến em. Hai người đó lúc nào cũng chỉ biết ném tiền cho em, chưa bao giờ quan tâm em nghĩ gì, một năm em còn không biết có thể gặp mặt họ bao nhiêu lần. Em nghịch ngợm, phá phách, tiêu tiền như nước, họ ngay cả trách mắng cũng không có. Tiền. Tiền. Ngay cả điều em muốn là gì họ cũng không biết. Còn bắt em cưới thằng cha nào đấy em chưa từng gặp. Mẹ nó. Thật mẹ nó buồn cười."
Ban đầu là rất nhỏ, sau đó giống như hét lớn, Tiêu Tường đem chiếc gối lớn che mặt chính mình. Biết là Tiêu Tường đang giải thích cho mình,Mạc Yên chăm chú nghe, không biết phải nói gì. Cô vốn không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, không biết cách an ủi người khác như thế nào, nhưng những thời điểm như thế này, cô nghĩ Tiêu Tường chỉ cần một người lắng nghe.
"Em đã quen rồi. Chị đừng thương hại em".
Mạc Yên lắc đầu, nhìn thẳng Tiêu Tường, nói rõ ràng:" Tôi không thương hại cô. Tiêu Tường. Đối với cô tiền không là gì cả, nhưng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534225/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.