Mạc Yên cảm nhận được cánh tay người đàn ông siết chặt quanh vùng cổ, đôi môi mỏng lạnh nhẹ lướt xuống vai, như có như không để lại những vết hôn trên da thịt. Mùi thương bạc hà quẩn quanh nơi chóp mũi, cô thậm chí còn cảm nhận được từng tấc da thịt của chính mình đang run rẩy vì sợ hãi.
Hóa ra, sau từng ấy năm, nỗi ám ảnh với người đàn ông này vẫn chưa từng phai nhạt.
Mạc Yên vừa cựa mình muốn giãy dụa, người phía sau đã nhanh hơn một bước, mạnh mẽ đẩy cô nằm xuống mặt đất lạnh lẽo, chính mình lại nằm đè lên trên. Ánh sáng mờ mờ từ nơi đâu hắt tới, Mạc Yên nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong kí ức, xinh đẹp lại tà mị như đóa hoa anh túc, đôi mắt màu hổ phách ánh lên từng tia sáng rực rỡ của loài thú săn mồi. Người đàn ông chôn mặt ở hõm vai cô, hơi thở nóng ấm khiến cô ngưa ngứa, nói như thở dài:" Bé con, em không biết tôi nhớ em đến mức nào đâu."
Nói rồi ở nơi đó liền hung hăng cắn mạnh xuống, một cơn đau dữ dội từ bả vai truyền đến, Mạc Yên không khỏi nhíu nhíu mày, hô khẽ một tiếng. Người đàn ông nếm được vị máu tanh ngọt ngào trong khoang miệng, đầu lưỡi vươn ra liếm láp, giống như con thú đói lâu ngày, cực kì thỏa mãn vừa cắn lại day nhẹ.
Mạc Yên ghê rợn tới rùng mình, chán ghét đẩy hai vai người bên trên, lạnh giọng:" Anh tránh ra."
Người đàn ông giống như không nghe thấy cô nói, Mạc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.