"Đường tổng, bây giờ chúng ta đi đâu."
"Trung tâm thương mại". Đường Duệ ngồi ở ghế lái phụ, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt đáp. Mạc Yên hơi nhíu mày nhìn vị trí anh ta ngồi. Đường Duệ này có bệnh sao, không ngồi ghế sau, lên ghế phụ lái làm gì.
Mạc Yên không nhịn được liếc nhìn anh ta một cái, sườn mặt nghiêng tuấn tú, hai mắt nhắm hờ giống như đang dưỡng thần, ngay cả khi như vậy, trên người vẫn tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo xa cách, thực đúng là một kẻ khó gần. Thôi đi, dù sao bây giờ tâm trạng cô cũng không tốt, rất không tốt, chẳng quản anh ta ngồi đâu nữa. Còn có cô gái kia, nếu như không phải cô ta nhận được cuộc gọi quan trọng, có lẽ sẽ còn tra hỏi cô đủ điều. Ánh mắt của cô ta nhìn cô, có bực bội, có đề phòng, thậm chí còn mang theo một tia ghen tức không dễ phát hiện, giống như hiểu lầm mối quan hệ của cô và Đường Duệ thì phải. Nực cười, nghĩ rằng cô muốn ở bên cạnh khối băng này lắm sao. Vẫn là Đường Đường của cô tốt nhất.
Đường Đường.
Mạc Yên mím chặt môi, mỗi lần nhớ đến anh, cô lại nhớ đến sự ghen tuông ngu xuẩn của mình. Thật không ngờ anh lại có anh em sinh đôi, nhưng mà, cô vẫn còn nhớ rõ lúc trước cô đã từng hỏi anh, anh chỉ cười nói rằng anh là con một. Cô rũ mắt xuống, không hiểu. Đường Đường, sao lại phải nói dối em?
"Tức giận?"
Mất một lúc, Mạc Yên mới nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nao-co-anh/4534219/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.