🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hương vị của mùa đông ấm áp

*

Sau khi rời Bành Đảo vào đầu tháng 6, Bạc Tô dành phần lớn thời gian nửa cuối năm ở Hải Thành bận rộn với các dự án mới của công ty, di chuyển nhiều từ thành phố này sang thành phố khác, nhưng miễn là có thể sắp xếp được, mỗi tuần cô chắc chắn sẽ về Bành Đảo, không có ngoại lệ.

Chỉ cần Khương Dư Sanh đi được, nàng nhất định sẽ dừng lại ở bến tàu để chào đón Bạc Tô về Bành Đảo, cùng cô đi bộ trên con đường dài nơi ánh bình minh chưa tan, hay bầu trời tràn ngập trăng sao.

Ngược lại, khi Khương Dư Sanh đến Hải Thành, Bạc Tô cũng làm như vậy.

Cuộc hành trình dài, đi đi về về vất vả nhưng không ai trong số họ cảm thấy mệt mỏi. Mỗi lần đến đó đều đầy háo hức và nôn nóng, thậm chí còn có chút ngọt ngào và thích thú đặc biệt.

Sau Tuần lễ vàng vào tháng 10, ngành du lịch và ăn uống ở Lộ Thành và Dung Thành tạm bước vào kỳ trái vụ nên Khương Dư Sanh mới có thể thoát thân, đến Hải Thành được. Lúc đó, Bạc Tô đang trên đường trở về Hải Thành sau chuyến công tác ở thành phố lân cận. Cô tính toán thời gian, nếu không có gì khác phát sinh, khi xuống máy bay có thể cố gắng bắt kịp Khương Dư Sanh. Khương Dư Sanh lo Bạc Tô đi đường dài sẽ mệt, bảo cô không cần đến đón, tự nàng bắt taxi về căn hộ như thường lệ là được, nhưng Bạc Tô cứ nhất quyết phải đến đón.

Sân bay Hải Thành đêm khuya vẫn rực rỡ ánh đèn và tấp nập người qua lại. Dưới ánh sáng mờ ảo của xe, Khương Dư Sanh có thể thấy rõ dưới đôi mắt trong veo của Bạc Tô có những đốm xanh đậm, dù có trang điểm nhẹ cũng không thể che giấu hoàn toàn.

Nàng không hỏi những câu thừa như "Vất vả không, có mệt không?", mà chỉ ôm Bạc Tô, hỏi han cô: "Có buồn ngủ không?"

Trong chuyến công tác của Bạc Tô, cả hai cũng duy trì liên lạc với nhau qua điện thoại ít nhất một lần mỗi ngày. Khương Dư Sanh biết rằng vạn sự khởi đầu nan, Bạc Tô chỉ mới vừa chuyển sang chức danh khác. Lần này, việc thúc đẩy dự án hợp tác mới trong một lĩnh vực mới ít có sự trùng lặp với trước kia là điều không hề dễ dàng, toàn bộ đội nhóm đều phải thức trong nhiều đêm dài.

Bạc Tô không hề ra vẻ, khẽ mỉm cười, thành thật gật đầu: "Có một chút."

Khương Dư Sanh lập tức nói: "Vậy... dựa vào em ngủ một chút nhé?" Từ sân bay đến căn hộ ở Hải Thành vẫn còn gần bốn mươi phút lái xe.

Bạc Tô nắm lấy tay nàng, đáp: "Ừm."

Cô thoáng nghiêng người, tựa vào vai Khương Dư Sanh, hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lại.

Trong xe chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng và hơi thở ấm áp khiến người mơ màng sắp ngủ.

Quản Thanh từ ghế phụ xoay người lại, thò đầu ra ngoài, dùng ánh mắt tỏ vẻ trêu chọc.

Khương Dư Sanh cười lại với cô ấy, thoáng nghiêng đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

Nụ cười của Quản Thanh càng tươi hơn, không nói gì, quay người lấy điện thoại di động ra.

Chỉ trong vài giây, điện thoại của Khương Dư Sanh rung lên trong túi xách.

Nàng dùng tay không bị Bạc Tô tựa vào lấy điện thoại ra, mở khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Quản Thanh.

Quản Thanh trêu: "Chắc chắn phải là chị Tiểu Dư đấy." Sau khi Bạc Tô từ chức ở Đài Truyền hình Bắc Thành, Quản Thanh cũng đi theo cô. Khi trở nên thân thiết hơn với nàng, cô cũng sửa cách xưng hô theo những người ở Chu Đạo.

Khương Dư Sanh trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Quản Thanh giải thích: "Em đã làm việc với cô Bạc lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô Bạc ngủ trưa đấy."

"Cô Bạc chưa bao giờ nghỉ ngơi ở nơi công cộng cả. Em chưa bao giờ thấy cô Bạc nghỉ ngơi ở nơi làm việc, cũng chưa bao giờ thấy chị ấy ngủ trong ô tô hay trên máy bay. Hai ngày nay bọn em đều làm việc chăm chỉ, cả đội hầu như không ngủ được một giây phút nào. Lúc về, cô Bạc bảo em ngồi ghế sau nghỉ ngơi một chút, nhưng em đã từ chối, bảo cô Bạc nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cô Bạc chỉ lắc đầu nói mình ngủ rất nông, ngủ trên xe không được, thà trò chuyện với tài xế để xả stress còn hơn. Nhưng bây giờ xem ra không hề có vẻ như vậy rồi."

Quản Thanh nói đùa, nhưng Khương Dư Sanh lại có cảm xúc lẫn lộn, cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nàng nghĩ đến nhiều đêm khi Bạc Tô trở về Bành Đảo, nhớ đến dáng vẻ ngày càng có thể ngủ yên bình bên cạnh nàng, cũng nhớ đến việc khi cả hai không làm gì, Bạc Tô chỉ ôm nàng, nhìn nàng, lắng nghe những câu nói khi có khi không của nàng, trong mắt đều hiện lên một chút vui mừng và hài lòng.

Bao nhiêu chuyến hành trình dài qua lại, đã bao nhiêu lần Bạc Tô có được khoảnh khắc tràn đầy năng lượng như ngày hôm nay?

Mong muốn chia sẻ luôn hiện hữu, cảm giác tin cậy và an toàn không thể lay chuyển đã hình thành nên nền tảng vững chắc cho tình yêu của họ, vì vậy Khương Dư Sanh không bao giờ lo lắng hay cảm thấy rằng việc xa cách lâu dài sẽ ảnh hưởng gì đến nhau.

Nhưng vào lúc này, mong muốn rút ngắn khoảng cách địa lý giữa cả hai của nàng lại vô cùng mạnh mẽ.

Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Bạc Tô, thầm hứa: Chị, đợi em một chút.

Nàng sẽ để Chu Đạo về phía bắc, mang theo làn gió biển tự do của Lộ Thành và bầu không khí yên bình của Bành Đảo, đến đóng quân bên cạnh Bạc Tô.

*

Cuối tháng 12 cùng năm, vở kịch "Không hỏi" đi lưu diễn ở Bắc Thành. Bạc Tô đã sắp xếp lịch làm việc trước một tháng và dành thời gian nghỉ phép vào nửa cuối tháng.

Đúng như dự báo thời tiết ở Bắc Thành dự đoán rằng cuối tháng và đầu tháng sẽ có tuyết, Bạc Tô hỏi ý kiến ​​của Khương Dư Sanh, hỏi nàng có muốn ở lại Bắc Thành thêm vài ngày nữa để cùng nhau đón Giáng sinh không.

Có thể sẽ có đợt tuyết đầu mùa buông xuống vào Giáng sinh.

Khương Dư Sanh đương nhiên không có lý do gì không đồng ý.

Khi đó, cả hai đang ngồi quỳ, cùng nhau ngồi vào bàn, phân loại những bức ảnh chụp hàng ngày bằng máy ảnh phim mới được ra mắt cách đây không lâu.

Một chiếc đĩa vinyl đang nằm trên chiếc máy hát mới mua, bản nhạc jazz lười biếng dạo bước trong không khí.

Khương Dư Sanh chủ động hỏi: "Gần đây dì có khoẻ không?"

Bạc Tô nói không hề nghĩ ngợi: "Khá tốt, vài ngày trước chị vừa nói chuyện điện thoại với bà ấy."

Sau khi rời khỏi Bắc Thành, việc liên lạc giữa hai mẹ con trở nên thường xuyên hơn nhiều so với khi cả hai đều ở Bắc Thành.

Khương Dư Sanh mời: "Muốn dùng một bữa cơm cùng dì không?"

Bạc Tô ngước mắt: "Em đồng ý sao?"

Khương Dư Sanh nghiêng đầu nói đùa: "Em có thể nói là đồng ý hay không à? Chỉ sợ dì sẽ không muốn thôi."

Bạc Tô cũng cười, chắc chắn nói: "Bà ấy đồng ý."

Khương Dư Sanh trêu cô: "Chị chắc chắn đến thế à?"

Bạc Tô khẽ nói: "Ừm."

Cô cảm nhận được.

Ngày hôm đó, cô nói với Tạ Trường Yên rằng cuối tháng cô và Dư Sanh có thể sẽ cùng đến Bắc Thành, Tạ Trường Yên có chút do dự, muốn nói lại thôi. Do hoàn cảnh sống hình thành trong nhiều năm, nên mẹ con cô không quen chủ động cúi đầu nói lời nhẹ nhàng, nhưng cô có thể đoán được những lời mẹ ngượng không nói ra được là gì.

Cô và Khương Dư Sanh cùng nhau sắp xếp các bức ảnh, sau đó gửi lời mời dùng bữa đến Tạ Trường Yên trước mặt Khương Dư Sanh.

Quả nhiên, Tạ Trường Yến rất vui vẻ, nhanh chóng gửi lịch trình cho cô, ba người thống nhất thời gian và địa điểm dùng bữa cùng nhau ngay tại chỗ.

*

Vào cuối tháng 12 ở Bắc Thành, trời lạnh đã vào đông. Khương Dư Sanh và Bạc Tô ăn mặc không có gì lạ, đội mũ và mang khẩu trang. Vì vậy, suốt chặng đường vào rạp, Bạc Tô đều không bị phát hiện, hai người ngồi giữa hàng ghế đầu tiên mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Mãi đến khi màn trình diễn sắp bắt đầu, khi Bạc Tô và Khương Dư Sanh cởi khẩu trang và mũ ra, cô gái trẻ ngồi cạnh Bạc Tô mới quay lại nhìn trộm.

Trong lần tiếp theo cô ấy đảo mắt nhìn sang, Bạc Tô quay lại, nhìn vào mắt cô ấy, mỉm cười thân thiện. Cô gái lập tức mở to mắt và phấn khích muốn kêu lên.

Bạc Tô giơ tay lên làm động tác "suỵt". Cô gái lập tức im lặng, nhưng sự phấn khích vẫn khó che giấu. Cô ấy hoảng hốt lục túi, nhanh chóng tìm một cây bút và một tấm vé giấy "Không hỏi", đưa cho Bạc Tô, xin chữ ký của cô.

Bạc Tô nhận lấy, không chỉ ký tên mà còn hào phóng vẽ thêm một mặt cười đơn giản bên cạnh.

Cô gái nhìn cô tao nhã ký tên và nhận lại tấm vé, vui mừng đến mức không thể diễn tả được cảm xúc. Cô ấy cố ý nghiêng người, thò nửa đầu ra ngoài chào Khương Dư Sanh, sau đó chắp tay và làm động tác trái tim cảm ơn hai người.

Tất cả sự dịu dàng và tử tế đều không nói nên lời.

Nụ cười của Bạc Tô càng sâu, Khương Dư Sanh cũng mỉm cười gật đầu.

Bởi vì bị nhận ra, mặc dù biết cô gái này có lẽ không có ý gì xấu, nhưng Khương Dư Sanh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, không còn thoải mái như trước. Tuy nhiên, Bạc Tô dường như không quan tâm. Tại một thời điểm nhất định sau khi vở kịch bắt đầu, như thói quen khi cùng xem chương trình, cô không quan tâm ánh mắt người nhìn, giữ tay Khương Dư Sanh bên cạnh đùi mình.

Khương Dư Sanh muốn rút tay lại theo bản năng, nhưng Bạc Tô khẽ dùng lực giữ lại. Khương Dư Sanh nghiêng đầu, Bạc Tô cũng nhìn nàng.

Trong ánh sáng mờ ảo của rạp hát, Khương Dư Sanh chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi cô: "Không sao chứ?"

Bạc Tô khẽ lắc đầu, bày tỏ bằng ánh mắt: "Không sao đâu."

Cô không còn là người dẫn chương trình Đài Truyền hình Bắc Thành cần cẩn thận nữa, cũng không còn là thành viên nhà họ Tạ, bị Tạ Đình Tiên lợi dụng để tô điểm cho vẻ ngoài của mình. Cô không còn có trách nhiệm duy trì bất kỳ nhãn mác nào cho bất kỳ ai.

Cô chỉ đại diện cho Bạc Tô, chỉ là chính bản thân mình.

Khương Dư Sanh cảm thấy nhẹ nhõm trong ánh mắt bình tĩnh của cô. Sóng mắt nàng lay động, sau đó lật tay lại, nắm lấy tay Bạc Tô đầy tự nhiên.

Khóe môi Bạc Tô thoáng cong lên, thu hồi tầm mắt, nắm chặt các ngón tay.

Đúng như dự đoán, bộ phim rất thú vị, dù là cách sắp xếp cốt truyện, cốt lõi của câu chuyện, cách quản lý sân khấu hay diễn xuất của các diễn viên, tất cả đều rất phù hợp với mong muốn của Khương Dư Sanh.

Khương Dư Sanh rời rạp với đôi mắt ướt đẫm.

Việc nàng không ngờ được là quầng mắt của Bạc Tô cũng phiếm hồng.

Sự đạt được bất ngờ này khiến nàng bỗng ngừng những lời chia sẻ suy nghĩ của mình lại, chớp chớp hàng mi dài, không khỏi bật cười.

Bạc Tô không hiểu gì, lại đút đôi tay đang nắm lấy nhau vào túi áo khoác ngoài, hỏi nàng: "Sao em lại cười?"

Khương Dư Sanh nói: "Em không nghĩ mắt chị cũng sẽ ướt đấy."

Đôi tai giấu dưới mái tóc đen của Bạc Tô lặng lẽ đỏ lên, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh: "Tại sao?"

Khương Dư Sanh đi bên cạnh cô, nói: "Khi còn nhỏ, chúng ta cùng nhau xem TV và phim ảnh, dù chủ đề có khiến người khác rơi nước mắt đến đâu, dường như chị cũng không có phản ứng gì ngay cả khi em khóc bên cạnh. Lúc đó, em cảm thấy chị rất giỏi, điểm cười cũng cao, điểm khóc cũng rất cao."

Bạc Tô mỉm cười thú nhận: "Chị chỉ không quen khóc trước mặt người khác thôi."

Cô sẽ cảm thấy xấu hổ nếu bộc lộ quá nhiều cảm xúc thật của mình trước mặt người khác.

"Vậy, bây giờ có thể trước mặt em đúng không?" Khương Dư Sanh cao giọng.

Bạc Tô cong môi, ghé mắt nhìn nàng, quay đầu về phía tước, cố ý hỏi: "Em muốn nghe câu trả lời thế nào?"

Khương Dư Sanh bỗng dừng lại, lắc nhẹ bàn tay trong túi Bạc Tô, vẻ mặt đầy quyến rũ nhưng cũng rất ranh mãnh: "Chị không biết sao? Cô Bạc, đôi lúc chị có cảm thấy bản thân quá keo kiệt không?"

Bạc Tô không thể cưỡng lại đòn tấn công ngọt ngào như vậy của nàng.

Cô không khỏi cúi đầu cười lớn, nghiêng người ôm Khương Dư Sanh, cả hai nắm lấy tay nhau.

"Bây giờ chị cảm thấy rằng nếu ở trước mặt em, chị có thể làm bất cứ điều gì. Trước mặt em, chị không muốn nguỵ trang hay võ trang gì cả." Cô nói đầy nhẹ nhàng, như thể đang nói điều gì đó hoàn toàn tự nhiên.

Cô muốn cho Khương Dư Sanh thấy con người thật, trần trụi và trọn vẹn của bản thân.

Bởi vì cô biết Khương Dư Sanh sẽ ôm lấy tất cả thuộc về cô, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

Ánh đèn trên con phố dài tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo và tĩnh lặng, gió đông tàn nhẫn đập vào cây cối hai bên đường, thúc giục người đi đường, đất trời lạnh buốt.

Khương Dư Sanh tựa vào cổ Bạc Tô, ngửi mùi áo khoác lạnh lẽo hòa lẫn với hơi thở ấm áp của cô, cơ thể lại cảm thấy ấm áp.

Đó là mùi của mùa đông ấm áp.

Nàng ôm lại Bạc Tô, cười nói: "Em yêu chị, Bạc Tô."

Bạc Tô chưa bao giờ là người giỏi thể hiện cảm xúc bằng lời nói, nhưng Khương Dư Sanh thì khác. Nàng không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình và luôn sẵn sàng dành đủ giá trị tình cảm cho những người mình yêu thương.

Thay vì "cảm ơn" và "xin lỗi", sau khi ở bên nhau, nàng và Bạc Tô đều nói câu "yêu nhau" rất nhiều lần.

Bạc Tô rất thích.

Tai cô như bỏng rát, trái tim đang cộng hưởng cùng Khương Dư Sanh trong bộ quần áo mùa đông mềm mại.

Cô đáp lại trong gió nhẹ: "Chị cũng vậy."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.