Đúng là Bạc Tô có thể nấu cháo. 
Cô không giỏi nấu những phương pháp đòi hỏi thao tác tinh tế như chiên, quay, ép nhưng lại rất nghe lời, có trí nhớ tốt. 
Khương Dư Sanh bảo cô vo gạo, thêm lượng nước và gạo vừa đủ, cháo cô nấu không cần múc bớt nước gạo thừa, khuấy đều sẽ có độ sệt vừa phải, mềm và ngon. 
Khương Dư Sanh không chút do dự giơ ngón cái lên khen ngợi. 
Bạc Tô giống như không mấy để ý động tác giúp mình buộc tạp dề của nàng, đảo trứng như thể không quan tâm, nhưng khóe môi lại lặng lẽ cong lên. 
Cơn bão đã thực sự đi qua, ánh nắng và cái nóng lại bao trùm lên ban ngày của Bành Đảo. 
Khương Dư Sanh và Bạc Tô, mỗi người đều đội một chiếc mũ dệt kim rộng vành và cùng nhau cầm một chiếc ô, thỉnh thoảng đi dạo dưới bóng cây trong con hẻm có mái vòm. 
Có khách du lịch thỉnh thoảng muốn chụp ảnh, họ dừng lại để tránh. 
"Chị chuẩn bị cái này khi nào vậy?" Khương Dư Sanh nhìn trà và thuốc bổ trong tay trái Bạc Tô, vẫn cảm thấy buồn cười. 
Nó giống như phép thuật vậy. Khi nàng nói với cô: "Được rồi, đi thôi", cô đột nhiên lấy ra một chiếc túi lớn không biết từ đâu, đáp lại: "Ừm, đi thôi." 
Bạc Tô cầm ô bằng tay phải, nghiêng người mỉm cười nhẹ: "Hôm qua." 
"Không phải hôm qua chị đợi em trong phòng, không làm gì sao?" 
"Được người làm việc vặt đưa tới." 
Khương Dư Sanh mỉm cười, còn muốn nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-mat-troi-chieu-roi/3439630/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.