Nhiều năm trước, khi nàng đứng trước quầy hàng của Cửa hàng Văn hóa và Sáng tạo Đồng Thành dán tem chuẩn bị gửi bưu thiếp cho Trang Truyền Vũ, Bạc Tô cũng đã từng hỏi một câu tương tự: "Vài ngày nữa là có thể gặp được rồi, gửi cái này làm gì? Trực tiếp mang đến cho con bé không phải hơn sao?" 
Lúc đó nàng đã trả lời Bạc Tô như thế nào. 
Hình như nàng nói là: "Cảm giác không giống nhau mà. Những gì em đang viết và dán tem để gửi bây giờ thể hiện sự nhớ mong và cảm xúc mà em muốn chia sẻ với chị ngay lúc này. " 
"Hiện tại em đang đứng ở một nơi nào đó ở Đồng Thành, không có chị ở bên cạnh, nhưng có một nơi và một khoảnh khắc trong trái tim em đang ở bên chị." 
"Mang về làm sao có cảm giác này được? Chị ơi, chị đúng là không hiểu lãng mạn gì cả!" 
Nàng rất thích thể loại văn học nghệ thuật này vào thời điểm đó, đang ở cái tuổi bị ám ảnh bởi bài thơ của Mộc Tâm "Trước kia, ngựa xe rất chậm, thư từ xa xôi, cả đời chỉ đủ yêu một người." 
Lúc đó Bạc Tô chỉ mím môi, không tỏ ý kiến. Nàng tưởng rằng chỉ không muốn tranh cãi hay làm mất hứng thú của nàng, nhưng hình như cô đã nghe hiểu. 
Lòng Khương Dư Sanh cảm thấy chua xót khó tả. 
Nàng mỉm cười không trả lời câu hỏi của Trì Kỳ, Trì Kỳ thực sự không muốn biết câu trả lời nên quay lại ăn sáng. 
Khương Dư Sanh nhấc chân, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-mat-troi-chieu-roi/3390926/chuong-40-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.