Chương trước
Chương sau
Một cái chớp mắt tựa như dài bằng nửa đời người

*

Vào tháng bảy, ngay cả không khí cũng nóng.

Khương Dư Sanh và Bạc Tô bước ra khỏi quán bar, mới phát hiện bên ngoài không có gió. Trời tối, không khí tràn ngập hơi ẩm, như thể một cơn mưa lớn sắp rơi.

Nhưng nó vẫn thoáng khí hơn nhiều so với trong phòng.

Khương Dư Sanh tỉnh lại một chút, hơi ấm trên má cũng giảm đi đôi chút.

Nàng không nói một lời, đi dọc con hẻm nơi chỉ có biển hiệu cửa hàng sáng mờ ảo, lắng nghe tiếng sóng dâng lên hạ xuống bên kia đường, cùng tiếng giày cao gót chậm rãi đều đặn của Bạc Tô. Sau khi bước ra ngoài được một lúc, nàng mới có hứng trở lại, bắt chuyện với "nàng tiên cá" bên cạnh, người dường như đã thay chân bằng giọng nói của mình.

"Sao lại ở đây?"

Nàng thản nhiên hỏi, không đối mặt với Bạc Tô. Nhưng trong con hẻm này chỉ có hai người, Bạc Tô biết nàng đang hỏi mình.

Sau khi xác định bước chân Khương Dư Sanh đã vững, không say nhiều, cô mới bình tĩnh lại một chút, thu bàn tay phải đang giơ phía sau Khương Dư Sanh một chút, sẵn sàng hỗ trợ nàng bất cứ lúc nào, khẽ nói: "Vừa xong việc nên đến đây nghỉ ngơi một thời gian."

"Một thời gian?"

"Ừm, có lẽ là một tuần hoặc mười ngày."

Khương Dư Sanh gật đầu, không nói thêm nữa.

Bạc Tô ghé mắt nhìn nàng, không biết là do ánh sáng mờ ảo hay do rượu gây ra, nhưng Khương Dư Sanh trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. Giống như một con nhím đã bỏ đi những chiếc gai mềm mại của mình, chỉ nằm uể oải dưới ánh trăng.

Đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô mấp máy, cô cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện: "Buổi phát sóng trực tiếp ổn chứ?"

Khương Dư Sanh bình tĩnh trả lời: "Rất thuận lợi."

Đôi mắt của Bạc Tô tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

"Sau này có mở cố định không?"

"Không."

"Quá bận rộn sao?"

"Không phải." Khương Dư Sanh dừng một chút, nói: "Chỉ là không tiện."

Bạc Tô cau mày: "Có người quấy rối em à?"

Cô nhớ lại những bình luận xúc phạm thỉnh thoảng gặp phải khi xem video phát lại.

"Vẫn chưa, nhưng tôi hơi lo lắng."

Nàng đã ngừng đọc tin nhắn riêng, thực ra hầu hết đều thân thiện, bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại vô tình nhìn thấy một vài tin nhắn thô tục, chửi bới muốn đến gặp nàng, khó tránh khỏi tâm trạng bị ảnh hưởng một chút.

Lòng Bạc Tô thoáng trầm xuống, giọng điệu rất thấp: "Vậy không mở nữa, sau khoảng thời gian này, cũng đủ để đạt được mục đích làm rõ rồi."

Đây là điều Khương Dư Sanh quen thuộc, chỉ cần nàng thật sự không muốn, cô sẽ vô điều kiện ủng hộ, dùng giọng điệu dung túng nàng.

Khương Dư Sanh trầm giọng nói: "Ừ."

Sau một lúc im lặng, nàng hỏi: "Việc đó có làm phiền chị không?"

Hiếm thấy, đây là lần thứ hai trong đêm nay nàng chủ động hỏi cô. Khóe môi Bạc Tô cong lên thành một vòng cung không thể kiềm chế.

Cô nhẹ nhàng nói: "Ý em là gì?"

Khương Dư Sanh nói: "Có thể luôn luôn có camera theo dõi chị."

Bạc Tô cười nhẹ: "Chị không phải minh tinh lưu lượng, chưa đến mức đó được. Nhưng đôi khi chị cũng cảm thấy không tự do."

"Chỉ là," cô nhẹ nhàng thở dài, có vẻ nhẹ nhõm: "Cuộc sống đầy rẫy những phần thưởng. Chị đã được hưởng vinh quang khi trở thành người của công chúng, nên cũng nên chấp nhận những ràng buộc mà nó mang lại. Đây là điều lẽ ra chị phải biết trước khi bắt đầu làm việc nên không thực sự là vấn đề."

Khương Dư Sanh không hề ngạc nhiên, đây thực sự là những gì Bạc Tô mà nàng biết sẽ nói. Cô là một người như vậy, luôn tỏ ra tỉnh táo và lý trí, luôn đi từng bước một và nhìn trước mười bước, luôn nghiêm khắc với bản thân, không bao giờ hối hận về những lựa chọn của mình, luôn có thể gánh chịu hậu quả cho những lựa chọn của bản thân.

Ngoại trừ lần ở Bắc Thành đó.

Ngoại trừ lần ở Bắc Thành đó. Khương Dư Sanh không khỏi lặp đi lặp lại câu này trong đầu.

Bạc Tô, chị có hối hận không?

Nàng gần như dừng bước, muốn buột miệng nói ra.

Bạc Tô hỏi nàng: "Chị vừa nghe Trì Kỳ và những người khác nói rằng chuyện xảy ra trong nhà hàng thực ra là lỗi của cháu trai bà cụ. Em có bằng chứng gì không?"

Cô tự hỏi liệu có cách nào có thể giúp Khương Dư Sanh giải quyết triệt để vấn đề này trong thời gian nghỉ ngơi này không.

Khương Dư Sanh bình tĩnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để làm dịu đi tâm trí và cảm xúc quá nóng của mình.

"Không có chứng cứ, nhưng chắc là anh ta không dám làm gì khác nữa đâu." Nàng mở mắt, bình tĩnh trả lời.

Bạc Tô nghi ngờ: "Khẳng định vậy sao?"

Khương Dư Sanh: "Ừm, tôi đi tìm anh ta rồi."

Bạc Tô ngạc nhiên, chớp chớp mắt, không nói gì trong hai giây.

Khương Dư Sanh nói với giọng điệu bình tĩnh: "Anh ta cũng là chủ một nhà hàng ở thành phố Lộ Thành. Hai ngày trước tôi đã dành thời gian tìm một số người bạn đến nhà hàng của anh ta dùng bữa. Những người bạn đó chỉ nhìn bề ngoài thì có vẻ khá bịp bợm, mỗi người trong số họ đều là đàn ông cao to, xăm đầy tay. Trong bữa ăn, họ cố tình chọn một chiếc bàn cạnh cửa để ngồi, la hét và làm ồn rất nhiều, ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của anh ta, anh ta giận nhưng không dám nói gì. Tôi ghé qua khi gần đến giờ trả tiền. "

"Khi anh ta nhìn thấy tôi đến chào họ, cơ thể anh ta run lên rõ rệt. Tôi mỉm cười với anh ta, đi đến trả tiền."

"Tôi đã nói với anh ta, đừng có chọc tôi, tôi chỉ không xấu tính như anh ta thôi."

"Rõ ràng là anh ta rất hoảng sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh và nói anh ta không hiểu tôi đang nói gì."

"Tôi nói, ồ, tốt nhất nên như vậy. Không ai trong số bạn bè trực tuyến và ngoại tuyến của tôi mong anh hiểu cả."

"Anh ta không dám nói lời nào nữa."

"Một kẻ hèn nhát bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh." Nàng cười lạnh, giọng nói đầy lạnh lùng.

Bạc Tô ngơ ngác nhìn nàng một lúc rồi cười: "Em rất kiêu ngạo."

Khương Dư Sanh nghiêng đầu nhìn cô.

Đôi mắt Bạc Tô tràn ngập nụ cười và sự thưởng thức không hề nao núng. Cô vẫn là vầng trăng giữa núi tuyết, như ở trên cao xa tầm tay, nhưng cô vẫn như ngày xưa, vì nàng mà chìm về tây, rơi vào cát bụi, cùng chia sẻ ánh sáng, bóng tối cùng nàng.

Tim Khương Dư Sanh đập thình thịch, mặt mày cũng dịu lại.

"Hiền lành, nhã nhặn, khiêm tốn, nhún nhường không phải là đức tính nên phát huy khi bị bắt nạt." Nàng quay đầu lại, vẻ mặt vừa quen thuộc lại vừa thoải mái, vừa quen vừa xa lạ với Bạc Tô.

Bạc Tô nuốt nước bọt, không thể dời mắt.

Không khí càng ngày càng ngột ngạt, yên lặng trong hai giây. Bạc Tô nhớ ra gì đó, hỏi: "Sao em lại quen những người bạn này?"

Cô sợ đó chỉ là ảo giác.

Nhưng Khương Dư Sanh tối nay lại cực kỳ nhẫn nại: "Một số người được đồng nghiệp giới thiệu với tôi khi tôi yêu cầu bồi thường thương tích liên quan đến công việc trước đây vì họ sợ rằng tôi sẽ bị sếp bắt nạt. Một vài người tôi gặp được sau này, khi họ đến hỏi ý kiến ​​của tôi về cách nhận được khoản bồi thường cho người lao động mà họ xứng đáng nhận được thông qua các kênh hợp pháp. Họ có vẻ là những người thô lỗ nhưng thực tế lại là những người rất tốt, rất chính trực."

Dăm ba câu, hai câu nói nhẹ nhàng như những mũi nhọn, không ngờ đâm vào trái tim Bạc Tô.

Bạc Tô loạng choạng suýt trật chân.

Khương Dư Sanh đưa tay ra đỡ cô.

Bạc Tô nhìn sâu vào cô gái qua ánh đèn đường mỏng manh, đầu mũi chua chát.

Khi họ xa nhau, nàng vẫn còn là một cô bé phải được mẹ dỗ dành để tiêm thuốc, không dám đi một mình vào ban đêm. Cô không thể tưởng tượng được nàng đã trải qua những năm tháng khó khăn đó một mình như thế nào để trở thành con người không thể khuất phục, không biết sợ hãi như ngày hôm nay.

Ánh mắt cô rơi vào ngón út của bàn tay phải đang giơ lên ​​của Khương Dư Sanh, nơi đã mất đi một nửa, hơi ẩm sắp tràn khỏi hốc mắt. Cô quay đầu lại, véo lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế bản thân.

"Cảm ơn, chị không sao." Cô bình tĩnh cảm ơn.

Giọng cô khàn đi rõ ràng.

Trái tim Khương Dư Sanh dường như bị đâm bởi một thứ gì đó không nặng cũng chẳng nhẹ. Nàng rút tay lại, lẳng lặng.

Bạc Tô lại nói: "Em dũng cảm hơn chị tưởng."

Khàn khàn, tối nghĩa.

Những cảm xúc sâu sắc và nhẫn nại đó dường như nóng lên vô tận khi rơi vào bầu không khí ẩm ướt, nóng bức.

Ngay cả trái tim con người cũng mềm mại và ẩm ướt.

Khương Dư Sanh ngơ ngác cảm thấy mình vừa tỉnh lại vừa say, cổ họng khô khốc, má lại bắt đầu nóng bừng.

Nàng cúi đầu nhìn bóng dáng cả hai hòa vào nhau trên đường một lúc, rồi cuối cùng lại ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: "Bạc Tô, thực ra đều là chị dạy tôi."

Bạc Tô nhìn nàng bằng đôi mắt mờ sương đầy sao.

Khương Dư Sanh nói: "Lúc nhỏ đến Bành Đảo không lâu, có lần tôi ra ngoài chơi với bọn trẻ nhà hàng xóm, không lâu sau, tôi trở về rồi khóc lóc. Lúc đó chị đang tập đàn, thấy thế vội hỏi tôi có chuyện gì, tôi khóc nức nở nói tôi bị bắt nạt, có người cướp kẹo của tôi, gọi tôi là kẻ thua cuộc không ai thèm muốn. Tôi không dám khóc quá lớn, sợ chị cảm thấy phiền, chị cũng không nói gì, chỉ cau mày tiếp tục luyện tập, tôi tưởng chuyện này đã xong."

"Không ngờ vào giờ ăn tối, chị lại đột nhiên rủ tôi đi chơi."

"Chúng ta cùng nhau đi đến con hẻm, nơi mà các bà dì thường thích tụ tập cùng nhau bưng bát cơm, ăn uống trò chuyện."

"Có rất nhiều người ở đây, trong đó có cậu bé bắt nạt tôi và mẹ cậu ta. Tôi không biết chị muốn làm gì nên sợ hãi kéo tay chị ra, bảo chị tránh xa nhưng chị vẫn nhất quyết nắm chặt tôi, đi đến trước mặt bọn họ."

"Chị nói với mẹ của cậu bé đó, dì, Vương Tiệp bắt nạt người khác, chúng cháu muốn một lời xin lỗi."

"Dì ấy và những người xung quanh đều sửng sốt. Họ nhìn con trai bà ta rồi lại nhìn chúng ta. Con trai bà ta được chiều chuộng đến mức hành động như ông hoàng, có chết cũng không nhận. Mẹ cậu ta không biết là do không thể làm trò trước mặt mọi người, hay là do không biết phân biệt đúng sai, không những không thành thật xin lỗi mà còn đứng ra bênh vực con, nói rằng cậu ta chỉ là một đứa trẻ, chỉ nói đùa thôi, bảo chúng ta đừng tưởng là thật."

"Mọi người xung quanh xem chúng ta là trẻ con, không mấy để tâm, cũng chừa mặt mũi cho bà ta, hỗ trợ hòa giải, giống như người không biết điều là chúng ta vậy."

"Lúc đó tôi rất sợ, sợ người lớn như bọn họ sẽ mách bà nội, sau đó chúng ta lại bị mắng. Tôi vừa khóc vừa kéo chị đi, nhưng chị vẫn không chịu rời đi."

"Chị che chở trước mặt tôi, hỏi bà ta, dì à, tôi có thể nói Vương Tiệp là thằng mất dạy, khốn nạn được không?"

Bà ta đột nhiên biến sắc, chửi rủa, con ranh đang nói gì vậy, mồm miệng bẩn quá. Tôi run lên vì sợ, nhưng chị lại không hề sợ hãi, không chớp mắt hỏi "Dì à, tôi cũng là trẻ con, chỉ nói đùa thôi, sao dì lại xem như thật được vậy?" Làm bà ta nghẹn đến chết."

"Đó là lần đầu tiên tôi biết con người có thể sống như thế này."

Không cần phải rụt rè và phục tùng để trở thành một cô bé ngoan trong mắt người lớn.

Sau đó, Bạc Tô còn giúp nàng đuổi người bảo mẫu là họ hàng của nhà họ Bạc, luôn giống cáo mượn oai hùm bắt bẻ nàng. Cũng mách cô giáo đã nhận quà của phụ huynh khác, cố chiếm chỗ của nàng trong cuộc thi vì lợi ích cá nhân.

Cô đích thân nói với nàng: "Khương Dư Sanh, em phải tự bảo vệ phẩm giá và lợi ích của bản thân mình."

"Tôi luôn nhớ rõ."

Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ không sợ.

Dù muốn hay không, nàng cũng phải thừa nhận rằng phần lớn bối cảnh cuộc đời nàng đều được vẽ bởi Bạc Tô luôn nắm tay nàng và đồng hành cùng nàng.

Năm tháng trôi qua, cuộc đời đầy sương gió, Bạc Tô không còn trong tầm mắt nàng nhưng vẫn luôn đồng hành cùng nàng.

Như ngọn đèn le lói trong làn sương dày đặc.

Tối tăm mờ mịt, nhưng thực sự đang tỏa sáng.

Bạc Tô sửng sốt.

Nhìn Khương Dư Sanh, cô dường như nhìn thấy Khương Dư Sanh thuở trẻ và bản thân thời niên thiếu.

Bản thân đã chết từ lâu, với đôi mắt kiên định, tinh thần phấn chấn và tràn đầy nghị lực.

Trong lòng cô có một cơn đau nhói, một nhận thức choáng váng quen thuộc ập đến với cô.

Tay cô run lên không thể kiểm soát.

Đột nhiên một tia chớp lóe lên trên bầu trời, theo sau là tiếng sấm chói tai.

Có vẻ như trời sắp mưa.

Khương Dư Sanh run rẩy theo phản xạ. Động tác bản năng của Bạc Tô nhanh hơn suy nghĩ, đưa tay bịt tai nàng lại.

Khương Dư Sanh run rẩy, tay Bạc Tô cũng run.

Nhiệt độ của cơ thể con người xuyên qua da, đến dây thần kinh nhận thức của các nàng.

Khương Dư Sanh ngẩng đầu, Bạc Tô cúi đầu.

Tia chớp lóe lên trên bầu trời, ánh sáng trắng chiếu sáng con ngươi của họ.

Một cái chớp mắt tưởng như dài bằng nửa cuộc đời.

Tiếng sấm cuối cùng cũng dừng lại.

Hàng mi Khương Dư Sanh run rẩy, muốn gạt tay Bạc Tô ra. Bạc Tô cũng không phản kháng, buông tay xuống.

Nhiệt độ cơ thể vẫn còn đó, nóng rát cả hai tai.

Khương Dư Sanh cúi đầu, không nghe rõ cảm xúc, nói: "Trời sắp mưa rồi, đi nhanh lên đi."

Bạc Tô khẽ đáp: "Ừm."

Tay cô vẫn còn run, lại cầm lòng chẳng đặng cuộn các đốt ngón tay lại, cố gắng giữ lại chút nhiệt độ cơ thể.

Sự ấm áp thực sự đó thuộc về Khương Dư Sanh.

--

Tác giả có lời muốn nói: Hình như đây là lần tiếp xúc cơ thể đầu tiên kể từ khi gặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.