Lên đi, chị cõng em 
* 
Thời gian đốt một nén hương nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Ước chừng hai mươi phút, sau khi nhang cháy hết, Khương Dư Sanh và Bạc Tô thu dọn đồ tế lễ trước mộ, chuẩn bị xuống núi. 
Mỗi người ôm một cái thúng, đang định đi xuống mộ, Bạc Tô bỗng quay người lại, nhìn về phía thân cây tươi tốt sau sườn mộ, hỏi: "Đây là cây xoài năm xưa sao?" 
Năm đó, lăng mộ vừa được xây chưa bao lâu, Bạc Lâm nghe nói tương lai có thể triển khai hệ thống nghĩa trang, những nghĩa trang tư nhân này có thể bị dỡ bỏ. Lo ngại bị ảnh chụp từ vệ tinh chú ý, ông ta đã học theo cách làm của những người có liên quan khác trên đảo, trồng nhiều cây xanh xung quanh nhằm che khuất ngôi mộ. 
Phần lớn đều trồng cây bách, cây xoài này vốn thấp và trơ trụi, tự nhiên mọc ở vùng đất này, giữa những cây bách xanh tươi có chút lạc lõng. Bạc Lâm vốn muốn nhờ người chặt đi, lại bị thuyết phục làm như vậy, nói rằng nó có phong thủy riêng, tốt nhất không nên phá hủy. 
Vì vậy, vào năm thứ hai tảo mộ, Khương Dư Sanh và Bạc Tô đều nhận ra cây xoài này trong nháy mắt. 
Khương Dư Sanh trả lời cô: "Đúng vậy." 
Bạc Tô thở dài: "Đã cao như vậy rồi." 
Đúng vậy, cũng đã hơn mười năm rồi. Khương Dư Sanh thầm trả lời. 
Lần cuối cùng cả hai cùng nhau đến thăm mộ là cách đây 12 năm, vào dịp Tết Thanh Minh khi Bạc Tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-mat-troi-chieu-roi/3390892/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.