Edit: Đào Sindy
Khương Trì không biết cách dỗ con gái đang khóc.
Nếu là đám bạn gái trước kia khóc như thế trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ bỏ đi không quay đầu nhìn lại, lười quản sống chết của đối phương.
Nhưng bánh bao mềm trước mắt này, nếu anh đi thật, đoán chừng cô có thể khóc như thế thật lâu.
Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào yếu đuối hơn cô.
Khương Trì ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Đồ ăn đâu? Anh đói rồi."
Tô Đường dùng tay lau nước mắt, động tác này, cô làm rất vô tội, cặp mắt vừa khóc xong nhìn rất hiền dịu, cô nhẹ nói: "Để em bưng đồ ăn ra. Nhiệt độ hẳn vừa vặn."
"Chờ một chút, tay em sao rồi?" Khương Trì nhìn chăm chú, thấy trên tay Tô Đường có một vết đỏ. Anh híp mắt, vết đỏ này lộ ra trên màu da trắng nõn của Tô Đường, nhìn qua cực kỳ chói mắt.
"Không sao đâu, ban nãy dì Trầm nắm hơi căng thẳng một chút." Tô Đường mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích.
Khương Trì nghe vậy à một tiếng, liếm liếm môi, trong lòng không nhịn được nghĩ, bánh bao nhỏ khóc không chỉ lợi hại, còn vô cùng yếu ớt.
Tô Đường đến phòng bếp, bưng toàn bộ đồ ăn ra.
Hai người an tĩnh ăn xong cơm tối, cơm nước xong xuôi, Tô Đường cẩn thận từng li từng tí nói với Khương Trì: "Khương Trì, thật xin lỗi."
Khương Trì sững sờ: "Hả?"
"Vừa rồi em chọc giận anh, thật xin lỗi."
Tô Đường cẩn thận nhìn Khương Trì, mắt hạnh mở to, đầy chân thành nhìn anh, nhìn qua vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-long-hoa-tam-gui/182620/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.