Editor: Đào Sindy
Phùng Kiều Kiều làm sao cũng không nghĩ ra, có một ngày, cô có thể chụp ảnh cưới cho nam sinh trong mộng. Mà cũng không tính là nam sinh nhỉ, anh hôm nay, sớm đã trở thành một người đàn ông đẹp trai cao to, ánh mắt thâm thúy, nét mặt khắc sâu. Nhưng cô vẫn muốn gọi anh là nam sinh, bởi vì anh tồn tại rất đẹp trong khoảng thời gian học sinh của mình. Cho dù cô đã qua thuở ấy từ rất lâu, nhưng trong tâm hồn thiếu nữ lại cứ như diễn ra hôm qua.
So với trước kia thì anh đẹp trai hơn, dáng người cũng tốt hơn, không có giống một số nam sinh, lên đại học bắt đầu mập ra, sau khi tốt nghiệp đại học dáng người không thể nhìn nổi nữa. Đây cũng liên quan đến nghề nghiệp của anh đi. Nghe nói, anh tốt nghiệp cấp ba liền vào quân đội, bây giờ tuổi còn trẻ, quân hàm đã là thượng tá rồi. Cô nghỉ quân nhân đều lạnh lẽo cứng rắn và không hiểu phong tình, nhưng khi anh cười với cô gái bên cạnh mình, nụ cười lờ mờ còn có chút bóng dáng thuở thiếu niên, mang theo ba phần hư hỏng, ba phần lưu manh, còn dư lại bốn phần, là dịu dàng chỉ thuộc về duy nhất cô gái ấy.
Phùng Kiều Kiều nghĩ, Khương Trì ắt hẳn đã không nhớ ra mình, anh cũng sẽ không nhớ khi mình học tiểu học, có một nữ sinh thầm thích, đồng thời ròng rã thích hơn mười năm, và cô ấy còn đứng yên tại chỗ mười năm, vẫn yên lặng chú ý tất cả hoạt động của anh, từ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-long-hoa-tam-gui/1518418/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.