Edit: Tiểu Lăng Lúc này, có hai nữ sinh đi vào ký túc xá. Hai người vừa đi còn vừa thích thú buôn dưa; mà câu chuyện đang được họ bàn tán sôi nổi lúc này lại đúng là màn tỏ tình vừa rồi ở trước quán café kia. Dưa lê mà dính đến mấy từ như hoa khôi, nam thần các thứ, bao giờ cũng cực kỳ gây chú ý. Một nữ sinh không nhịn được dùng hai tay bưng mặt, mắt toàn bong bóng màu hồng cảm thán, “Cuối cùng Quý Tử Khiêm cũng không nhịn được, tỏ tình với hoa khôi Tô Đường của chúng ta trước mặt thầy trò toàn trường, được một đại soái ca như thế tỏ tình, đúng là khiến người ta phải hâm mộ mà.” Nữ sinh còn lại nghe vậy, bất nhã trợn trắng mắt, “Cậu có muốn hâm mộ cũng không được. Ai bảo Tô Đường người ta đẹp như thế? Cậu thấy Quý Tử Khiêm theo đuổi cô ấy bao lâu rồi?” Nữ sinh kia chớp chớp mắt, hâm mộ nói, “Nếu là tớ thì đã chấp nhận từ lâu rồi. Cậu nói xem, lần này Tô Đường có đáp ứng không?” “Chắc là có. Mặc dù cách tỏ tình của Quý Tử Khiêm hơi motif, nhưng motif thì motif, vẫn rất hữu dụng! Chí ít nếu có người làm thế với tớ, tớ chắc chắn sẽ chấp nhận ngay.” “Đúng thế, tớ cũng thế. Nhiều người vây xem thật, có khi mai lại lên trend weibo đó!” “Nghe nói Quý Tử Khiêm còn là con nhà giàu nữa hả?” “Cậu hỏi tớ tớ biết sao được? Nhưng xem ra cậu ta không thiếu tiền.” Hai nữ sinh này đang bàn tán sôi sục ngất trời, Khương Trì trầm ngâm hai giây, tiến lên bình thản hỏi, “Hai người nói là ở đâu?” Mãi đến khi Khương Trì lên tiếng, hai nữ sinh đã thảo luận này mới ngừng chuyện, ngẩng đầu, thấy một vị sĩ quan trẻ đang đứng cách các cô không xa. Nhìn thấy anh, trong mắt các cô đều hiện lên vẻ kinh diễm. Chàng sĩ quan trẻ trước mặt, dáng đứng thẳng tắp, mặc bộ quân phục đen bạc, đội mũ cùng màu, quân hàm trên vai lấp lánh dưới ánh đèn. Cúc áo anh cài lên đến cổ, eo thắt dây lưng quân dụng, chân đi ủng chiến ống dài màu đen, ống quần nhét gọn trong ủng chiến, để lộ vai rộng eo hẹp, dưới eo đều là chân. Nhìn sơ sơ, trông anh phải tầm mét chín. Chưa cần xem mặt, một thân quân phục cấm dục lại tôn dáng này đã đủ khiến mọi cô gái phải mơ màng rồi. Mà đợi đến lúc các cô nhìn thấy mặt anh, đã không thốt nổi nên lời nữa! Nhìn mặt anh, thấy đường nét rõ ràng, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt tuấn mỹ dường như mang một sức quyến rũ không thể kháng cự, khiến người ta bất giác bị cuốn vào đôi mắt thăm thẳm như biển sao đêm tối kia. Vị sĩ quan trẻ tuổi này, không chỉ được thượng đế đặc biệt ưu ái ban cho một gương mặt tuấn tú, mà trên người còn sở hữu một khí chất thản nhiên, như thể đang ngồi thẳng trên mây xanh, cao cao tại thượng, lại chính bởi vậy mà hấp dẫn vô cùng. Trong lòng hai nữ sinh đồng thời không nhịn được nghĩ, mẹ! Yêu nghiệt từ đâu ra vậy! Vậy mà còn anh tuấn hơn nhiều so với nam thần giảng đường* Quý Tử Khiêm! (*) nam thần giảng đường: nguyên văn là “giáo thảo” (bạn nào đọc convert nhiều sẽ biết nè),giống “giáo hoa” là hoa khôi/hoa hậu giảng đường Quý Tử Khiêm dù đẹp trai, nhưng tuyệt đối không có hương vị đàn ông bằng vị sĩ quan trẻ đẹp trước mắt, cũng tuyệt đối không có khí chất nổi bật giữa đám đông như thế. Anh chỉ cần đứng đó, tự dưng đã tạo được áp lực. Nhưng một đóa hoa trên cao như thế, lại càng khiến người ta muốn tới gần hơn. Một nữ sinh nghe thấy Khương Trì hỏi, không nhịn được a một tiếng, “Sĩ quan, anh nói gì? Vụ tỏ tình đó sao?” Khương Trì gật đầu nhẹ đến mức như không. Nữ sinh nhiệt tình nói, “Anh cũng muốn đi xem trò vui sao? Ngay ở chỗ quán café đó! Tôi dẫn anh đi đi!” Khương Trì bình thản nói, “Làm phiền.” “Không phiền, không phiền.” Nói xong, nữ sinh nhiệt tình dẫn Khương Trì đi quán café. Mà bạn của cô đang định chạy tới thì họ đã đi xa. Cô ấy dậm chân, định đuổi theo, song trong ký túc xá đã có người nói về vị sĩ quan vừa rồi, cô không nhịn được, dừng chân, muốn biết thêm về vị sĩ quan này. Khéo làm sao, hai người đang nói về Khương Trì này cũng là học sinh của trung học số 3, nên vẫn biết rõ về anh. “Đó là Khương Trì à? Thay đổi nhiều thật!” “Đúng vậy, cảm giác càng lúc càng đẹp hơn, cũng càng ngày càng đàn ông hơn!” “Sau Khương Trì, trung học số 3 không còn nam thần nữa, bây giờ tớ mới thật sự hiểu câu này đấy!” “Chúng ta cũng mau đi quán café thôi! Bạn trai chính quy của Tô Đường tới rồi! Có trò hay rồi đây!” Nói xong, hai người dắt tay vội vàng đến quán café xem kịch. Mà nữ sinh còn lại ngỡ ngàng, thì ra sĩ quan trẻ tuổi vừa rồi chính là bạn trai của Tô Đường sao? Nhưng bạn trai Tô Đường không phải chỉ là một anh lính nghèo à? Vì sao anh ta không chỉ đẹp trai như thế, mà lại còn có một khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm như vậy? Sau Khương Trì, trung học số 3 không còn nam thần. Khương Trì. Nữ sinh không nhịn được mặc niệm cái tên này lần nữa. Thì ra vị sĩ quan trẻ tuổi ấy tên là Khương Trì. +++ Một bên khác, Tô Đường nhìn Quý Tử Khiêm cách đó không xa, mãi không nói gì. Cô vốn định nhân hôm nay, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Quý Tử Khiêm, ai ngờ anh ta lại chuẩn bị một kinh hãi lớn như thế? Đúng vậy, đối với Tô Đường, đây tuyệt đối không phải kinh hỉ, mà là kinh hãi. Sân trước quán café chất đầy cánh hoa hồng, trên đất không chỉ có nến, còn có các loại đèn đủ màu xung quanh. Đằng sau là cây thông Noel treo đầy quà, mà anh ta lại đang mặc trang phục ông già Noel, tay ôm một bó hoa hồng to, đứng giữa trái tim nến, nhìn cô. Người xem xung quanh càng ngày càng nhiều, lập tức hình thành ba vòng ngoài ba vòng trong. Dù sao cũng là màn tỏ tình lớn nhất năm của đại học kinh đô, người đến vây xem cũng không ít, ngay cả người ngoài trường cũng đều nghe tiếng chạy tới. Quý Tử Khiêm một tay cầm mic, một tay ôm hoa, bắt đầu thâm tình tỏ tình, “Tô Đường, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, một cơ hội mang lại hạnh phúc cho em.” Giọng Quý Tử Khiêm từ từ vang ra ngoài, sinh viên vây xem xung quanh rối rít vỗ tay cổ động. Quý Tử Khiêm vừa nói, vừa ôm hoa tới gần Tô Đường, đưa hoa tới trước mặt cô, “Làm bạn gái của anh, được không?” Bầu không khí bắt đầu nóng lên, không ngừng có tiếng ồn ào, “Đáp ứng anh ấy, đáp ứng anh ấy!” Tô Đường nhìn bó hồng mân côi trước mắt, không nhịn được nghĩ, nếu kiếp trước Quý Tử Khiêm đối xử tốt với cô như vậy, cô hẳn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng khởi đầu của họ vốn chỉ là một trò đùa ngoài ý muốn, dù lúc hẹn hò từng có những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn quá ít. Anh ta mang đến cho cô thương tổn nhiều hơn ngọt ngào quá nhiều. Tô Đường mím mím môi, nhìn Quý Tử Khiêm, dưới tiếng hô “đáp ứng anh ấy” của cả trăm người, kiên định nói với Quý Tử Khiêm, “Thật xin lỗi.” Quý Tử Khiêm sững sờ, anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, trước mặt bao người, Tô Đường lại hoàn toàn không do dự từ chối anh. Anh còn nhớ Tô Đường trong trí nhớ của mình, là một cô gái mềm yếu, tự ti, không có chủ kiến. Dù trong tính cách của cô có nhiều điểm không tốt như thế, nhưng đồng thời, cô lại có một ưu điểm cực lớn, đó là cô vô cùng biết suy nghĩ cho người khác. Cô sẽ không vạch mặt, xưa nay chẳng cáu kỉnh với ai, đồng thời cũng không biết từ chối như thế nào. Từ chối người khác, dù trong nội tâm cô vốn không nguyện ý, nhưng cô cũng sẽ không trực tiếp từ chối, luôn chừa mặt mũi cho người ta. Nói khó nghe hơn, cô quá mềm yếu. Nhưng Quý Tử Khiêm cho rằng, đây cũng là mềm lòng. Cô luôn mềm lòng như vậy. Cho nên, anh ta mới chọn thời điểm này, trước mặt nhiều người như thế, tỏ tình với cô. Vì anh ta chắc chắn cô sẽ không từ chối mình. Nhưng anh ta tuyệt không ngờ, cô lại thay đổi nhiều đến thế! Ngay trước mặt bao người, cô lại từ chối anh ta! Anh nhìn Tô Đường trước mặt, cảm thấy mình và cô đã trở nên lạ lẫm. Một Tô Đường từng luôn luôn bảo vệ, suy nghĩ vì anh, đã biến mất. Anh cảm giác trái tim như trống rỗng, bất tri bất giác, có thứ gì đó đã sớm rời khỏi anh. Tiếng hô xung quanh cũng dần giảm bớt, rất nhiều người đều không hiểu, vì sao Tô Đường lại từ chối Quý Tử Khiêm. Rõ ràng là trai tài gái sắc mà? Mọi người yên lặng chờ tiếp. Cổ họng Quý Tử Khiêm khô sáp, anh nhìn Tô Đường, mặt đầy vẻ đắng chát hỏi, “Có thể cho anh một lý do vì sao em từ chối được không?” Tô Đường dừng một chút, sau đó, không biết nghĩ tới gì, trên mặt cô hiện lên nụ cười nhớ nhung đầy ấm áp. Vì nghĩ tới người ấy, nụ cười của cô càng trở nên mềm mại. Trước mặt bao người, Tô Đường nói từng câu từng chữ, “Vì trên thế giới này, không ai có thể đối xử với tôi tốt hơn Khương Trì.” Trong lòng Tô Đường, Khương Trì là không thể thay thế. Cô muốn đi cùng anh. Chỉ muốn đi cùng anh. Chỉ cần anh không rời đi, cô sẽ mãi mãi không rời khỏi anh. Quý Tử Khiêm nghe vậy, toàn thân đờ ra, mãi không trả lời. Mà tất cả mọi người ở đây đều không biết, Khương Trì trong miệng Tô Đường, đã sớm đứng ngoài đám đông. Nghe Tô Đường nói câu này, khóe môi anh nhếch lên một đường cong nhẹ nhàng. Dung nhan giấu dưới mũ sĩ quan màu đen, lúc này cũng trở nên dịu dàng đến không ngờ. Nữ sinh dẫn Khương Trì đến quán café nhìn thấy nụ cười của anh, lập tức ngây người. Trời ạ, vị sĩ quan này cười lên đẹp quá đi mất thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]