Giấc ngủ này ngủ đến đặc biệt an ổn.
Lúc tỉnh lại, Hứa Miểu nhìn người bên cạnh một chút, cậu tỉnh dậy sớm, Giang Nhất Phàm vẫn còn đang ngủ.
Hứa Miểu liền nhắm mắt lại, không nghĩ nhiều nữa, thôi miên rằng mình vẫn luôn ngủ ngủ ngủ.
Ổ chăn được hai người bọn họ sưởi ấm cả một buổi tối, bên trong ấm áp dễ chịu, như khí trời thoải mái của mùa xuân.
Giang Nhất Phàm bị chuyển tỉnh, Hứa Miểu nhận ra được, vội vã giả bộ ngủ, mi mắt lại không nhịn được rung động nhè nhẹ.
Giang Nhất Phàm nhìn về phía cậu, thấy cậu còn đang ngủ, thả nhẹ động tác vén chăn xuống giường.
Hứa Miểu nghe tiếng sột soạt từ chăn, nhưng cậu vẫn không muốn mở mắt ra, chờ gian phòng không còn động tĩnh gì, cậu mới mở mắt.
Giang Nhất Phàm không còn ở trong phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, Hứa Miểu ngồi dậy, vểnh tai lên nghe động tĩnh bên ngoài.
Mơ hồ nghe được âm thanh tiếng nước chảy, còn có âm thanh vo gạo. Hứa Miểu suy đoán Giang Nhất Phàm đang làm điểm tâm, cậu tính toán ngồi một lúc, sợ hai người chạm mặt ở nhà bếp sẽ lúng túng.
Cậu tiếp tục nằm ở trên giường, khoé môi không ngừng được mà hướng lên mỉm cười.
Nhưng mà nằm rất lâu, cũng không thấy Giang Nhất Phàm quay trở lại. Hứa Miểu có chút nghi hoặc, liền xuống giường đi ra khỏi phòng.
Trong phòng từ lâu đã không còn thân ảnh Giang Nhất Phàm.
Hứa Miểu nhìn thấy một tờ giấy note dán trên cánh cửa tủ lạnh, mặt trên viết một đoạn nhỏ:
"Tôi đến trường, cháo để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-lai-moi-tinh-dau/200654/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.