Hứa Miểu mơ một giấc mộng thật dài.
Cậu mơ cậu trở về cuộc sống cấp ba, Giang Nhất Phàm ngồi bên cạnh nghe giảng bài, dựa vào bên cửa sổ, những tia sáng nhỏ vụn chiếu lên một nửa khuôn mặt của hắn, yên tĩnh ôn hoà.
Lão sư trên bục giảng nói liên miên, âm thanh bài giảng cùng nội dung trong sách mơ hồ, không rõ ràng.
Ngoài cửa cành cây lá to sum xuê, ánh nắng từng nhịp rơi vào từng tán lá, nhảy xuống bãi cỏ, tràn ra từng tia nắng loang lổ lay động lòng người. Không khí vương mùi giấy cùng chút bụi phấn, mặc dù bây giờ là mùa đông, mà xung quanh đây khí tức cứ như đứng yên ở mùi vị của mùa hè.
Hứa Miểu gục đầu xuống bàn, cầm bút bôi bôi vẽ vời linh tinh, dương quang rơi vào trên tờ giấy, hình thành từng cái vòng sáng nho nhỏ.
Cậu vẽ một vòng tròn, đưa vở cho Tôn Ngạn ngồi ở phía trước, nhỏ giọng nói: "Tớ sắp thắng rồi."
"Nằm mơ". Tôn Ngạn tiếp nhận tờ giấy dang dở ván cờ caro, vùi đầu bắt đầu cân nhắc bước đi.
Thấy Tôn Ngạn suy nghĩ hồi lâu rốt cục cũng chịu thua, Hứa Miểu đắc ý dào dạt, quay đầu đối với Giang Nhất Phàm nói: "Này, tớ lại thắng nữa rồi."
Giang Nhất Phàm cúi đầu làm bài, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hứa Miểu nhẹ nhàng đụng hắn một cái, cười híp mắt: "Cậu phải khen tớ một tiếng chứ."
Giang Nhất Phàm không thèm mở mắt liếc cậu một cái, thậm chí còn không nghĩ phản ứng cậu, dường như còn không nghe thấy.
Hứa Miểu cuống lên, xích lại gần bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-lai-moi-tinh-dau/200652/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.