Bọn họ hàn huyên đã lâu, cho tới hơn hai giờ sáng, mới không chống đỡ nỗi cơn buồn ngủ, Hứa Miểu nói ngủ ngon, tắt video, thoải mái chui vào trong chăn mà ngủ.
Ngủ quá trễ, Hứa Miểu muốn ngày mai ngủ tới mức chưa mười giờ thì không dậy, hôm qua cố ý dặn Giang Nhất Phàm muộn một chút hãy tới, kết quả sáng sớm còn đang ngủ say, bà Triệu trực tiếp qua mở cửa gọi cậu đậy rời giường ăn điểm tâm.
Mới bảy giờ sáng, Hứa Miểu gật gù như con gà rù, rủ xuống đôi mắt, một chút tinh thần cũng không có.
Bà làm mì nước, bưng một tô lớn cho cậu, gọi cậu thừa dịp còn nóng thì mau ăn.
Hứa Miểu không thể làm gì khác hơn là chống đỡ tinh thần, đi đánh răng rửa mặt, làm bé ngoan ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Bà nhìn phòng cậu dọn dẹp sạch sẽ, liền ngồi bên cạnh chờ cậu ăn xong, nói: "Chén này khó rửa, để bà cầm đi rửa cho."
Hứa Miểu vừa nghe, vội vã nuốt mì sợi, nói: "Không cần không cần, để con ăn xong rồi rửa là được rồi, bà cứ trở về thôi, để con lo được rồi."
Bà vẫn khăng khăng muốn rửa chén, Hứa Miểu không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ ăn, đầu lưỡi đều có chút nóng đến tê rần.
"Đã ăn xong rồi nha." Bà hai tay chống đầu gối, chậm rãi đứng lên, cầm chén đũa lên, cười nói, "Vậy con ngủ tiếp đi, bà đi về trước."
Hứa Miểu nhanh chóng đưa bà ra ngoài, đỡ bà xuống lầu, khuôn mặt tươi cười, "Cảm ơn bà."
Cậu sau khi trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-lai-moi-tinh-dau/1323726/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.