"Người là Thiên Sứ với đôi cánh trắng, vô tình mang ánh dương soi sáng tâm hồn ta, từng chút từng chút xua đi bóng tối trú ngụ trong linh hồn lạc lối này."
_________
"Tiểu Phong, dậy đi con, lát nữa papa đưa con sang nhà ông bà nội chơi."
Cục bông trắng trắng mềm mềm khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay áo anh kéo xuống ý bảo anh nằm xuống bên cạnh mình. Trịnh Minh An chịu không nổi sự đáng yêu này, mặc kệ có hẹn với mẹ Trịnh, anh nằm xuống dỗ cho cậu ngủ thêm một lát nữa. Nói một lát chứ khi anh thức dậy đã là chuyện của ba tiếng sau rồi. Nhìn lại đồng hồ anh hốt hoảng chạy vội vào nhà tắm, Tiểu Phong vừa hay từ đó đi ra, trên môi còn vươn nụ cười tươi tắn.
"Papa ngủ dậy trễ nha, ngủ dậy trễ sẽ bị phạt đánh mông đó."
Thật vậy, lúc Vương Tuấn Phong ở cô nhi viện mẹ Hạ đã nói ngủ dậy trễ là hư, mẹ sẽ phạt đánh mông những ai dậy trễ, chứ cậu chưa đủ tuổi để suy nghĩ theo nghĩ khác đâu.
Trịnh Minh An nghe xong muốn cạn lời, vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi đưa cậu đến nhà chính Trịnh gia.
Vừa vào tới nhà mẹ Trịnh đã chạy ra đón lấy Tiểu Phong ôm trên tay, suýt xoa hỏi cậu đi đường có mệt không, có khát không, chứ tuyệt nhiên không thèm nhìn đến đứa con ruột lấy một lần. Trịnh Minh An chết tâm, nhìn đứa con anh yêu thương đang tranh sủng với anh mà lòng quặn thắt. Không sao, còn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-hoang-hon-chot-tat/2679535/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.