Suốt đêm hôm ấy, Phôn không thể ngủ. Một phần, vì anh biết, anh và người con gái anh yêu sắp phải xa nhau rất lâu, và, không biết cô ấy sẽ thế nào trong khoảng thời gian ấy. Một phần, vì anh sợ những gì mình vừa phải nghe. Không thức dậy nữa ư? Không muốn ư? Tiểu Vũ hâm, em đang nghĩ gì vậy, hả em? Cuộc sống, có bao giờ bằng phẳng, hả em? Cuộc sống, có đoạn đường nào là trơn tru đâu? Mình đâu thể vì thế mà đẩy bản thân vào tiêu cực, hả em? Em phải thức dậy - em có nghe thấy anh không? Em phải thức dậy! Em phải sống tốt! Em phải đợi anh trở về để còn tiếp tục yêu em bằng tình yêu mà không bất kỳ ai, không bất kỳ thứ gì có thể làm thay đổi.
Ngoài kia, tiếng đàn của Diệp Anh vẫn day dứt lắm. Phôn nhiều lần cựa mình muốn trở dậy, ra hỏi xem em gái mình đang thế nào. Nhưng, cứ mỗi lần như thế, anh lại thấy tiếc nuối phút giây được nằm sát cạnh Tiểu Vũ - khoảng thời gian đẹp mà đến mơ cũng không dám tin mình sẽ có này - nên lại thôi. Có lẽ, ngày mai anh và Diệp Anh sẽ còn nhiều thứ khác để nói với nhau. Thôi thì, cứ để Diệp Anh trôi theo những nốt nhạc bổng trầm của cô vậy.
Diệp Anh đàn suốt đêm không nghỉ. Cô tự nhủ, nếu những đầu ngón tay này phải bật máu ra, để gửi những lời yêu thương da diết đến Tiểu Vũ, cô cũng sẽ làm. Bởi, nếu không, cô biết, có lúc mình sẽ hối hận. Cô không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-giac-mo-em-thuoc-ve/87932/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.