Không chỉ có một việc mà Lý Đài đã đoán sai.
Chử Huy không những không biệt tăm, mà còn liên tục đến gặp cô hàng tuần, thời gian thì rất muộn nhưng không ở lại lâu.
Mỗi ngày anh đều mặc vest lịch sự, tới tận nửa đêm tóc tai vẫn ngăn nắp, trông như vừa đi từ một sự kiện chính thức nào đó về, và vẫn là vẻ mệt mỏi như thường.
Khi gặp mặt, phần lớn thời gian anh chỉ ôm Lý Đài, rất ít khi nói chuyện, ngồi yên lặng một lúc rồi thì bảo cô về nhà.
Chử Huy có xương mày cao, hốc mắt sâu, khi nhắm mắt lại, đường nét càng thêm sâu sắc rõ nét, nhưng không còn vẻ sắc bén, thậm chí còn có cảm giác dễ nói chuyện hơn.
"Anh gần đây bận lắm nhỉ?"
Chử Huy không mở mắt, chỉ ậm ừ một tiếng.
"Còn bận lâu nữa không?"
Anh ôm Lý Đài vào lòng, siết chặt rồi nói: "Đừng hỏi lung tung."
"Ừm." Im lặng không đến một phút, Lý Đài lại khẽ nói: "Sắp 1 giờ rồi, anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Anh lại ậm ừ một tiếng, nhưng người thì vẫn không nhúc nhích.
Đầu chui trong lòng Chử Huy, Lý Đài nói chuyện với giọng nói nhỏ xíu mơ hồ.
"Cái gì...?" Chử Huy cúi đầu đưa tai sát miệng cô hỏi.
Giọng Lý Đài vẫn rất nhỏ, lại ngắt quãng: "Ừm... chuyện là, Trương, Trương Hạo Linh..."
Chử Huy mở mắt, xoay đầu nhìn Lý Đài, Lý Đài thấy không nói tiếp được nữa.
"Cái gì?"
"Không có gì."
Cảm giác dễ nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-doi-thanh-tinh/3597292/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.