Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm giác khó chịu trên cơ thể vẫn còn, Lý Đài không nhớ nổi tối qua mình đã về nhà như thế nào.
Mở mắt ra đã gần 10 giờ, cô lười dậy, nằm đến gần 11 giờ mới lề mề xuống lầu.
Trương Hạo Linh đang nằm ườn trên ghế nằm sau quầy tính tiền chơi điện thoại, thấy Lý Đài xuống, anh liếc cô một cái, kéo dài giọng châm chọc nói: "Sớm~~ nhỉ"
Lý Đài uống hơn nửa cốc nước, khi mở miệng giọng nói vẫn hơi khàn, hỏi anh: "Trưa muốn ăn gì?"
"Em bị bệnh à?"
"Không có."
"Đau họng à?"
"Không có."
"Vậy trời nóng thế này sao em lại quấn kín như xác ướp vậy?"
Lý Đài lười để ý anh, vẫn hỏi lại: "Trưa muốn ăn gì?"
"Nếu bị bệnh thì tranh thủ đi khám đi, đừng để chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn."
"Em thực sự không sao mà."
"Anh thấy sắc mặt em cũng..."
"Em đến tháng." Lý Đài cắt ngang lời anh.
"Ồ ồ," Trương Hạo Linh cuối cùng cũng bỏ cuộc, "Đến tháng mà sợ lạnh vậy à. Anh thì ăn gì cũng được, nghe em thôi."
"Ừm."
Chống quầy đứng một lúc, Lý Đài vẫn không có tinh thần nấu cơm, cô tìm chuyện nói: "Hàng hôm qua dọn xong hết rồi à?"
"Ừ, anh dọn xong hết rồi, sau này mà còn nhiều hàng như vậy, em báo trước cho anh một tiếng, nhiều đồ thế em làm sao khiêng nổi."
Lý Đài tức đến mức không biết nói sao, cô liếc xéo anh, bắt chước giọng điệu lúc nãy của anh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-doi-thanh-tinh/3597283/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.