"Bạch nhật bất đáo xứ, thanh xuân cáp tự lai. Đài hoa như mễ tiểu, diệc học mẫu đơn khai." (*)
(Bài thơ Đài của Viên Mai, dưới đây là bản dịch thơ của Trương Việt Linh:
Nơi ánh dương chẳng tới / Lại đến cả trời xuân / Hoa rêu nhỏ tựa tấm /Học nở theo mẫu đơn.)
Triệu Nguyên Nguyên mấp máy miệng, lại đọc thêm một lần nữa, quay đầu nói, "Đài, ấy, chị ơi, đây không phải là tên chị sao, tên chị có phải lấy từ đây không?"
Lý Đài quét vỏ đậu phộng trên bàn vào thùng rác, thong thả nói: "Không phải."
"Không phải ạ? Vậy là lấy từ đâu ạ?"
"Chính là chữ Đài trong rêu xanh (thanh đài)."
"Ồ." Triệu Nguyên Nguyên đặt sách xuống, chạy đến trước mặt Lý Đài, ra vẻ thần bí hỏi: "Chị ơi, vậy chị có biết tên em lấy từ đâu không?"
Lý Đài còn chưa nói gì, thằng nhóc thúi đã rung đùi đắc chí nói: "Quy chí ninh vô ngũ mẫu viên, độc thư bản ý tại nguyên nguyên. Chị biết nghĩa là gì không?"
"Không biết." Lý Đài lập tức tiếp lời, "Lát nữa mẹ em về chị sẽ hỏi chị ấy, tiện thể nói luôn chuyện em không chịu làm bài tập tử tế."
Triệu Nguyên Nguyên bĩu môi, lẩm bẩm quay đầu lại tiếp tục đọc sách, "Bài tập em làm xong từ sớm rồi, giờ em đang làm bài tự nâng cao trình độ mà mẹ giao."
Dọn dẹp xong bàn, Lý Đài lấy từ kệ hàng phía sau một gói đậu phộng ngũ vị, vừa bóc vừa nhìn bầu trời ngày càng tối dần.
"Nguyên Nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-doi-thanh-tinh/3597271/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.