Tiểu Nguyệt Nha bị lời trêu đùa của Trương Viên gợi lại ký ức không tốt. Bé không muốn nhường mẹ cho người khác, bé không muốn biến thành đứa nhỏ không có mẹ như trước kia.
Cô bé càng nghĩ càng đau lòng, tiếng nức nở nho nhỏ dần biến thành gào khóc, lời nói ra dần mất kiểm soát: "Mẹ đừng vứt bỏ con..."
"Mẹ không bỏ con đâu." Khương Niệm ôm lấy Tiểu Nguyệt Nha, lấy khăn giấy lau nước mắt cho bé.
"Chị Niệm, em xin lỗi." Thỉnh thoảng Trương Viên cũng hay đùa trẻ con nhà mình nhưng chẳng đứa nào để ý, cô ấy không ngờ Tiểu Nguyệt Nha lại cảm thấy khó chịu.
Trương Viên nói đùa không thích hợp, trong lòng Khương Niệm không thoải mái nhưng cũng không thể hiện ra, cô chỉ nói một câu không sao rồi ôm con gái vào phòng tắm.
Tiểu Nguyệt Nha ôm cổ Khương Niệm, bé sợ mình vừa buông tay ra sẽ rơi vào bồn cầu.
Khương Niêm bị kẹp đến không thở nổi, cô ngồi trên nắp bồn cầu nhẹ nhàng vuốt lưng cho Tiểu Nguyệt Nha đang khóc lóc thảm thiết, giọng nói hết sức ôn nhu an ủi bé: "Tiểu Nguyệt Nha đừng sợ, mẹ yêu Tiểu Nguyệt Nha nhất nên sẽ không bỏ rơi con đâu."
Tiểu Nguyệt Nha vẫn khóc lớn không nghe thấy lời Khương Niệm nói.
Khương Niệm chỉ có thể đợi bé khóc xong: "Tiểu Nguyệt Nha có thể khóc nhưng con có thể buông cổ mẹ ra trước được không? Mẹ sắp nghẹt thở rồi."
Tiểu Nguyệt Nha chọn lọc nghe Khương Niệm nói nghẹt thở, nên lập tức buông lỏng tay ra, vừa khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-dinh-noi-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-nuoi-con/3352703/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.