"Ôi trời đất ơi, mệt chết tôi rồi!"
Ngọc Trạch mặc nguyên bộ quân phục quân sự rằn ri màu xanh lá ngã mạnh xuống giường, cũng không sợ làm bẩn chăn nệm.
Bởi vì quá mệt mỏi.
Chỉ mới ngày đầu tiên thôi mà cậu đã than mệt. Tôi đói bụng rồi, cậu không muốn đi ăn?
Tô Niên dán tờ giấy vào vách tường đối diện hắn, cầm đồ bước vào phòng tắm.
"Ăn chứ sao không, nhưng mà tôi nhức hết cả người. Mà tôi thấy cậu ốm yếu như vậy, sao không thấy cậu mệt?"
Ngọc Trạch lăn xuống giường, ở dưới đất xoa xoa bốp bốp mấy cái trên bắp chân căng cứng của mình.
Quân sự đúng là một môn học ác độc, mới vô bắt chạy mười vòng quanh sân vận động của trường, quá ác.
Dù ngày đầu tiên chỉ cần họ chạy xong thì được nghỉ nhưng lúc này là bao lâu, trực tiếp chạy mấy tiếng, giờ cơm cũng qua rồi.
Tối nay đảm bảo sẽ bầm dập cho xem, hu hu!
Ngọc Trạch nói cũng không suy nghĩ, Tô Niên sao có thể không mệt, với cái sức khoẻ kia của cậu, sợ chẳng mấy bữa cậu sẽ ngã ra sân cho xem.
Tô Niên không thể trả lời hắn, cậu đứng trong nhà tắm đặt tay lên trái tim, nó đang đập với tần suất nhanh khủng khiếp dù cậu đã cố gắng bình ổn.
Cả buổi chạy hôm nay cậu vẫn luôn chạy ở cuối cùng, giống như một con rùa mà chạy đi. Nếu không phải như vậy, có khi cậu đã không hoàn thành được ngày tập hôm nay rồi.
Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882556/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.