Những ngày sau đó Tô Niên vừa đi học vừa đi làm, nhịp điệu cuộc sống thời đại học cũng đặc biệt suông sẻ theo.
Đối với Tô Niên đi học là nghĩa vụ, đi làm là trách nhiệm, chơi game mới là niềm vui thật sự lúc này của cậu.
Dù thời gian chơi của cậu luôn cố định một khoảng thời gian không dài không ngắn đó nhưng mỗi ngày cùng người kia nói chuyện, theo người kia cày quái đánh boss làm nhiệm vụ hằng ngày, đối với Tô Niên đó là sự ban ân của ông trời đối với một người câm như cậu.
Nếu được Tô Niên chỉ mong mãi được như vậy.
Nhưng đó chỉ là mong muốn của cậu, người kia cũng không phải chỉ biết chơi game cùng cậu.
Nếu Tô Niên phải đi học thì người kia cũng phải đi làm, Tô Niên có bạn cùng phòng thì người kia có gia đình, Tô Niên chơi game nhưng người kia cũng sẽ có lúc không online.
Còn anh đi đâu? Tô Niên cũng chưa bao giờ hỏi.
Ngọc Trạch đã cùng cậu nói bóng nói gió rất nhiều, Tô Niên cũng tận lực đối với người kia không nhắc chuyện đời thường.
Sau khi đợi gần hai tiếng, cuối cùng Tô Niên cũng nhận mệnh, người kia sẽ không online.
"Sao vậy, không đi cùng sư phụ cậu à?"
Ngọc Trạch nhìn tập giấy trước mặt, theo thường lệ mà hỏi.
Anh ấy không online.
Tô Niên hơi ảm đạm nhìn hắn.
Ngọc Trạch im lặng một chút.
"Vậy cùng tôi đi phó bản thôi, trong game cũng không phải chỉ có mình sư phụ cậu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-de-cat-loi/2882525/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.